6.
Huyết thân - Quan hệ huyết thống
Một ngày Ichiru tới lấy một vài vật
dụng mà Sakura ít khi dùng, thật ra trong khoảng thời gian này chính cậu ta và
Kurosu mới là người hay chăm sóc cho Sakura.
"Kiryuu-san, cuối tuần cậu rảnh
không?" Zero đặt tách cà phê xuống trước mặt Ichiru.
"Cảm ơn, sao vậy, Kiryuu-san có
chuyện gì sao?" Ichiru như chợt nghĩ ra điều gì cười nói, "Cứ Kiryuu-san
qua Kiryuu-san về thế này thật bất tiện, anh cứ gọi tên tôi đi, hay gọi Ichiru
cũng được."
"Ich... Ichiru, là như vậy, tôi
muốn dẫn cậu đến một nơi." Trong mắt Zero tràn đầy hy vọng.
"Vâng, vậy cuối tuần tôi sẽ ghé
qua chỗ anh."
Thật là một màn đối thoại ấm áp. Nhìn
Zero mỉm cười với Kiryuu Ichiru, Kaname cực kỳ khó chịu. Đúng vậy, Yuuki,
Kiryuu Ichiru, Kurosu Kaien, Yagari Toga, đây đều là những người mà Kiryuu Zero
trân trọng thề sẽ bảo vệ, nhưng với Kuran Kaname, là ma cà rồng, là đối tượng
Kiryuu Zero muốn giết chết, là kẻ đã biến Yuuki thành ma cà rồng rồi cướp đi cô,
là vật dẫn cho mọi sự thống hận chán ghét của cậu, ngay từ lần gặp đầu tiên đã
nhìn không vừa mắt, nhìn một nghìn năm cũng không thuận lên được tí nào.
Cuối tuần là một ngày đẹp trời hiếm
hoi của mùa đông này. Zero lái xe chở Ichiru đến một nhà thờ cổ xưa vùng ngoại
ô, băng qua nhà thờ tiến vào một khu nghĩa trang.
"Cậu biết chỗ này không?"
Zero hỏi.
"Người ta nói chỗ này chôn cất
các quý tộc thời xưa."
"Em trai tôi yên nghỉ ở đây."
Zero dừng lại trước một bia mộ cũ kỹ.
Ichiru thấy tấm bia được khắc từ đá cẩm
thạch đã rất loang lổ sứt mẻ, mặt trên đúng là có khắc tên Kiryuu Ichiru, chỉ
là năm sinh năm mất lại bắt đầu bằng 10. Nhưng cậu cũng không thắc mắc gì, đã sớm
cảm thấy hai người Kuran Kaname và Kiryuu Zero này không giống người bình thường,
nhưng mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, do bản thân lựa chọn, mà cậu lựa
chọn tôn trọng bí mật của họ.
"Ichiru là em trai sinh đôi của
tôi, nhưng chúng tôi lại là cặp song sinh bị nguyền rủa, truyền rằng một người
sẽ bị người còn lại hấp thụ, từ nhỏ Ichiru đã rất ốm yếu, tôi đoán là do trước
khi chào đời tôi đã cướp đoạt sinh mệnh của em ấy, Ichiru hay hỏi tôi, anh à,
vì sao lại phải xa nhau, chúng ta nếu là một thì tốt biết mấy. Vấn đề đó tôi
làm sao có thể trả lời? Càng không thể thay đổi. Cuối cùng Ichiru chết dưới tay
tôi, nhưng em ấy lại cười nói, anh à, chúng ta rốt cục lại hợp làm một."
"Người rồi cũng sẽ chết, nhưng không
phải ai cũng có thể hạnh phúc chết đi." Ichiru đặt tay lên vai Zero an ủi,
cậu chưa bao giờ nhìn thấy đôi mắt bi thương như vậy.
"Nhưng hiện tại..." Zero
thống khổ vỗ về bia mộ, " Nhưng hiện tại, tôi đã giết chết em ấy rồi vẫn
không chịu để em ấy yên giấc, thậm chí còn đến đào mộ của em ấy, cướp đi di vật
của người em ấy yêu nhất lúc sinh tiền để lại."
Đây loại hành vi gì? Chỉ nghĩ đến
thôi cũng đủ khiến người khác phẫn nộ.
Im lặng hồi lâu, trong nghĩa trang
chỉ có tiếng réo của một con quạ đơn độc, đôi cánh đen cắt ngang bầu trời.
"Em trai của Zero nhất định
cũng rất thương anh đúng không?" Ichiru hỏi, "Tôi biết mình không có
khả năng thay thế em trai anh, nhưng tôi đã sớm coi Zero như bạn bè, tôi tin rằng
có thể khiến Zero phải ra một quyết định như vậy nhất định là việc quan trọng, nên chỉ
có thể nói… nếu như là tôi… biết rằng sau khi chết còn có thể có ích cho người
mình thích, nhất định sẽ rất hạnh phúc."
Nhìn vẻ mặt ôn hòa thấu hiểu của Ichiru,
Zero dường như lại nhớ về khi còn bé của một nghìn năm trước, khi đó Ichiru cũng
ngoan ngoãn hiền lành như vậy, thật ra Ichiru vẫn luôn là một đứa bé tốt bụng, em
ấy chỉ là muốn được quan tâm nhiều hơn.
Quan tài mở nắp, bên trong chỉ có một
bộ xương trắng, tay trái bộ xương nắm một quả chuông ánh vàng mới tinh.
"Tôi cũng rất hạnh phúc."
Zero ngưỡng vọng bầu trời tịch liêu, không biết là đang nói cho bộ xương trong
mộ hay người bên cạnh mình, "Ichiru, có thể nhìn thấy em bắt đầu lại một
cuộc đời mới, anh thật sự rất hạnh phúc."
Trong khoảnh khắc đó, như một phép màu, cây anh đào cổ thụ
trong nghĩa trang nở bung giữa đông, cánh hoa theo gió rơi xuống, bao trùm lên
tất cả đau thương.
0 comments:
Post a Comment