Nơi tự sướng!!!
Chỉnh tag tầm bậy nên menu chỉ có tác dụng trưng cho vui là chính cho đẹp là 10, để kiếm chính xác bạn vui lòng kéo xuống dưới và dùng mục search ngay trên phần Recent posts ha :">


Saturday, July 2, 2011

Bắt đầu từ 0 - Chương 01

CHƯƠNG 1


            "Nếu cậu thật sự là một vampire, vậy hút máu tôi đi..." Nhìn Yuuki, Zero Kiryuu bình tĩnh nói. Kuran Rido đã chết, tất cả... coi như đã xong.

            "Zero..." Yuuki lo lắng nhìn cậu, nước mắt cô dần chảy ra.

            Zero tiến lên phía trước ôm lấy Yuuki, "Nếu... cậu thật sự là sinh vật mà tôi căm hận nhất... vậy hút đi..." Nói xong liền cúi người xuống, nhẹ nhàng nghiêng qua ..., đem cổ trực tiếp đến trước mặt cô. Cảm nhận được người trong lòng mình đang run rẩy, sau đó... một cơn đau ập đến...

            Yuuki...

            Yuuki...

            Yuuki...

            Tôi...

            Máu tươi chậm rãi chảy ra khóe miệng Yuuki, người thợ săn nhẹ nhàng đẩy cô ra, "Cậu là vampire."

            "Ừ..."

            "Chúng ta không thể giống như trước được nữa." Ta là một Hunter.

            "Ừ..."

            "Yuuki... lần sau gặp lại tôi sẽ..." Lắc đầu… Vì cái gì gương mặt Yuuki càng lúc càng mơ hồ? Zero cảm thấy một cơn choáng váng, hay vì khi nãy chiến đấu với Kuran Rido, vừa rồi lại bị Yuuki hút máu, kiệt sức rồi sao. Bỗng nhiên rất muốn cười, mình tại sao lại có thể yếu ớt như thế? “Một ngày nào đó... tôi...” Zero lắc lắc đầu tiếp tục tiến về phía trước.

            "Zero?" Yuuki lo lắng nhìn người bạn thân của mình, tại sao bỗng dưng lại có cảm giác cậu có thể ngã xuống bất cứ lúc nào?

            ‘Chết tiệt! Mình là muốn nói, một ngày nào đó gặp lại tôi sẽ giết cậu!’ trong lòng nghĩ như thế, nhưng thế nào cũng không thể thành lời, sau đó chỉ nghe thấy ‘Rầm!!’ một tiếng, Zero ngã trên mặt đất.

            "Zero!" Yuuki lập tức chạy đến bên cậu, sao lại bất tỉnh thế này? “Zero...”

            Zero chỉ cảm thấy thanh âm của Yuuki ngày càng nhỏ, sau đó... cái gì cũng không nghe được. Đến lúc phải chết rồi sao? Cũng tốt, nếu còn tiếp tục sống sẽ sa đọa thành level E tấn công nhân loại, chẳng phải chính mình cũng đã chuẩn bị hết thảy rồi sao.

--~*~--

            Chiếc giường thật thoải mái... mùi hương tươi mát... Zero trở mình, sau đó đem mặt vùi vào trong chăn, chỉ lộ ra vầng trán cao cùng một vài sợi tóc bạc. Dường như chính mình... lâu rồi không thật sự nghỉ ngơi như vậy...

            "Này anh?"

            Ai đang gọi mình? Zero khó chịu đem toàn bộ đầu chui vào trong chăn, muốn nghỉ ngơi chỉ trong chốc lát cũng không được sao? Lại còn kêu mình là ‘anh’, chẳng lẽ là Ichiru? A... Trò đùa này chẳng buồn cười chút nào, Ichiru rõ ràng đã chết, hơn nữa, đây rõ ràng là giọng nói của một bé gái, người thợ săn nghĩ trong cơn mơ mơ màng màng.

            "Anh ơi, anh tỉnh rồi sao?"

            Đúng rồi, nhớ lúc đó mình giết Kuran Rido, sau đó cho Yuuki hút máu, sau đó chính mình... Mình tại sao? Bất tỉnh? Như vậy tốt nhất không cần tỉnh lại, bây giờ Yuuki nhất định đã cùng Kuran ra đi, tỉnh lại sẽ đối mặt với hiện thực, quả thật tàn nhẫn. Cho nên...

            "Anh... Anh ơi... Anh tỉnh rồi đúng không?"

            Cảm giác được có người lay lay mình, cùng với lực đẩy là thanh âm ngày càng cao, phiền chết được! Zero lập tức ngồi dậy, vì muốn nói cho chủ nhân của giọng nói kia mình đã tỉnh, không cần phải ầm ĩ như thế. Nhưng chưa kịp làm gì lại ngã xuống.

            “Anh! Lại ngủ nữa sao? Anh! Nếu đã tỉnh thì mở mắt đi!”

            Như thế nào lại có người bám dai như vậy! Nghĩ đến đây, Zero rốt cục chịu thua, cậu chậm rãi ngồi dậy, dụi nhẹ mắt, chuẩn bị những gì sẽ nói sau khi mở mắt, ví dụ như... dạy dỗ chủ nhân của giọng nói kia im lặng một chút.

            Nhưng mà, lúc cậu thật sự mở mắt ra, ngây người... Một Yuuki bé xíu! A... Phải nói là Yuuki lúc nhỏ. “Ngươi...” Là ai?

            "MẸ ——! MẸ ƠI ——! Anh ấy tỉnh rồi!" Đứa bé gái mừng rỡ vừa gọi to vừa chạy ra cửa.

            Zero vẫn chưa khôi phục từ trạng thái sững sờ ban nãy, đây là… chuyện gì đang xảy ra vậy? Đứa bé này có phải là Yuuki không? Chắc chắn phải, nhìn bộ dáng giống lần đầu cậu gặp Yuuki như đúc, nhưng tại sao lại nhỏ vậy? Nghĩ đến đây, Zero quyết định tự mình đi tìm ra nguyên nhân. Theo thói quen nhảy xuống giường, sau đó...

            ‘Rầm’ một tiếng, đau quá, Zero từ trên giường ngã xuống dưới. Trong hốc mắt bắt đầu xuất hiện nước mắt. SAO LẠI CÓ THỂ NHƯ THẾ! Những lúc chiến đấu với level E bị thương nặng mình còn không hề rơi một giọt nước mắt, vì cái gì bây giờ mới chỉ ngã một cái, nước mắt liền không khống chế được lại chảy ra? Giơ tay lên lau đi nước mắt trên mặt, sau đó... “AHHH ——!...” người thợ săn muốn hét to lên, nhưng ngay lập tức lấy tay che miệng mình, ngăn cản thanh âm ra ngoài.

            Tay của mình, chân của mình, là tay chân của mình thật sao! Sao lại trở nên vừa ngắn, vừa nhỏ như vậy? Đúng rồi, gương! Theo trên mặt đất đứng lên, ở trong phòng tìm được một tấm gương treo gần mặt đất, “Vì cái gì...” Zero Kiryuu lắp bắp tự nói, chính mình... bộ dạng này, chẳng phải là lúc mình 9 tuổi sao.

            Ha ha! Đây là cái chuyện gì, chính mình nhỏ đi? Trở lại tám năm trước? Yuuki kia... Không đúng, Yuuki vừa rồi nhìn thế nào cũng không giống một đứa bé 9 tuổi. Mà quan trọng là…cô ấy dường như không nhận ra mình. Nếu như nói mình trở lại thời điểm cha mẹ vừa mới mất, như vậy, Yuuki lúc này rõ ràng phải nhận ra mình chứ.

            Zero chìm trong suy nghĩ của mình, chỉ trong khoảng thời gian ngắn không biết chuyện gì đã xảy ra. Nhìn nhìn bốn phía, căn phòng này... Trang hoàng hoa lệ mà tinh xảo, thật có một loại... nên nói như thế nào, phong cách quý tộc? Tóm lại không hề giống những phòng ngủ bình thường. Cũng giống như so sánh giữa Kaname Kuran và LEVEL E, tuy rằng đều là vampire, nhưng cậu thừa nhận, Kuran là một thuần chủng, cái khí chất tao nhã ở anh ta không dễ dàng mà miêu tả bằng lời. Mà căn phòng hiện tại chính là như vậy... Lạ thật... Lại nhìn quanh một lượt, nơi này... cũng không phải nhà của Hiệu trưởng.

            Rốt cuộc... đây là nơi nào... Chính mình tại sao lại ở chỗ này?...

            "Cậu bé... Không sao chứ?... Á này, tại sao lại xuống giường rồi? Quần áo phong phanh như vậy, sẽ sinh bệnh đấy!"

            Zero quay đầu lại, nhìn người phụ nữ bước vào phòng, Yuuki? Là Yuuki! Mặc dù có cảm giác cũng không giống lắm, nhưng mà... Đau! Zero Kiryuu kinh ngạc nhìn ‘Yuuki’ trong lúc cậu ngẩn người đã đi đến trước mặt, vô tư nắm lấy hai bên má cậu kéo kéo.

            "Ai da, thật đáng yêu! Thật đáng yêu!" ‘Yuuki’ buông tay ra, sau đó chạy đi kéo một người từ ngoài cửa vào, "Anh xem anh xem, cậu ta thật đáng yêu, giống như con của chúng ta vậy!"

            Kaname Kuran? Tuy rằng ‘Kaname Kuran’ này cũng như ‘Yuuki’ kia, nhìn rất giống nhưng vẫn cảm giác không giống lắm, nhưng là... không giống chỗ nào...

            Đúng rồi! Là khí chất, khí chất của hai người này so với trong ấn tượng của cậu càng thêm cao quý, càng thêm tao nhã! Nguyên nhân làm cho bọn họ có thể càng trở nên cao quý vương giả như thế này rất nhiều, thời gian cũng là một trong số đó. Chẳng lẽ... đây là cuộc sống của Yuuki cùng Kuran nhiều năm sau? Như vậy bé gái vừa rồi, chẳng lẽ là... con của bọn họ! Chợt cảm thấy một cơn đau nơi ngực... Vì cái gì phải để cho mình nhìn đến cảnh đó?

            "Còn nhỏ không được lộ ra vẻ mặt này!" ‘Yuuki’ nói như vậy, lại chạy đến nắm hai má cậu kéo ra, giống như muốn làm cho cậu cười một cái.

            Zero im lặng chịu đau, cúi đầu không nói lời nào.

            "Cậu bé, giận rồi sao? Bị ta nhéo đau lắm sao?"

            Vẫn không nói lời nào.

            "Haruka, em làm nó tức giận rồi, thật là."

            "Haruka?" Zero đột nhiên mở miệng, ngay lập tức nhận ngay một cái cốc thật mạnh nơi đầu, "Ông làm gì vậy?" Cậu phát hiện chính mình nhỏ đi rồi đặc biệt dễ khóc, có lẽ, mang tinh thần của một người 17 tuổi cũng vô ích, cơ thể này vẫn chỉ là một đứa nhóc, trẻ con bị đau liền khóc cũng là điều dễ hiểu.

            "Phải lễ phép với người lớn! Không được gọi Haruka! Là “chú Haruka”!"

            "Chú Haruka." Ngẩng đầu nhìn người đàn ông tên Haruka trước mặt, nghe quen quá. "Vậy... Người kia?" Zero hỏi, nếu người này là Haruka gì gì đó, như vậy người phụ nữ trước mặt chắc không phải Yuuki, cô ấy làm sao có thể rời xa Kuran, hơn nữa lại thân mật đi ôm một người con trai khác?

            "Ta? Ta gọi là Juuri! Kuran Juuri. Nhưng cậu không được gọi là cô, mà là chị, chị Juuri." Kuran Juuri vui vẻ nói, "Người này chính là chồng yêu kiêm anh trai của ta! Kuran Haruka."

3 comments:

  1. SAO LẠI CÓ THỂ NHƯ THỂ! -> chữ cuối là Thế! chap này ta thấy câu đó thôi hà! :">

    ReplyDelete