CHƯƠNG 2
"Các người là... Vampire..." Zero nói, cậu hiện tại đầu óc có chút loạn, đây là... nhà Kuran mười năm trước? Không thể nào! Nếu như là mười năm trước, mình lúc đó phải 7 tuổi, nhưng mà mình bây giờ nhìn thế nào cũng là 9 tuổi, nói như vậy... là mình của 8 năm trước trở về nhà Kuran 10 năm trước? Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra! Zero nghĩ như vậy, lại muốn tự đánh vào đầu mình vài cái xem có đau không, không lẽ mình teo nhỏ rồi, từ hành vi đến tư tưởng, tất cả đều trở nên ngây thơ?
"A... Haruka, đứa nhỏ này biết thân phận của chúng ta." Juuri kinh ngạc nhìn chồng mình, sau đó lại chuyển hướng sang Zero, "Đứa nhỏ, cậu tên gì? Chúng ta phát hiện cậu ở dưới sân vườn, cậu vào bằng cách nào?"
"Ta... Ta không biết... Ta chỉ biết là... Ta gọi là Kir... Ta gọi là Zero... Những thứ khác..." Zero cúi đầu, "Ta cái gì cũng không biết, cái gì đều nghĩ không ra." Chính xác là như vậy, cậu cũng không có gạt người, chính cậu cũng không hiểu được vì cái gì sau khi cho Yuuki hút máu, liền bị kéo về đây, không lẽ cậu lại ngẩng mặt nói: "Chị Juuri, bởi vì con gái hai người hút máu ta nên ta mới bị lôi đến đây!" như thế sao? Hiển nhiên là không.
"Nhà cháu ở đâu? Chúng ta có thể đưa cháu trở về." Haruka mỉm cười nói.
"Ta... người nhà của ta… đều chết hết..." Đáng chết! Zero ở trong lòng thầm mắng, vì cái gì mình lại không thể nói bình thường một chút, hiện tại nhìn qua giống như một đứa bé khiếp đảm hoảng sợ! Mặc dù hiện tại quả thật là một đứa con nít... Zero vẫn cảm thấy khó chịu vì sự lúng túng của mình.
"Ra là vậy... Thật đáng thương..." Juuri vươn tay kéo tiểu Zero vào lòng, vuốt vuốt đầu của cậu an ủi.
Zero rất muốn giãy ra, nhưng… vòng tay này… thật ấm áp, khác với sự dịu dàng của Yuuki, đây là sự ấm áp đến từ tình cảm của một người mẹ, cũng là thứ mà cậu đã đánh mất… từ rất lâu.
"Mẹ."
"A... Yuuki." Juuri buông cậu ra, "Anh trai này tên Zero! Từ nay về sau con phải gọi là ‘anh Zero’."
"Anh Zero!" Yuuki nghe lời hướng Zero chào một câu. Sau đó còn nói thêm, "Cha mẹ, có thể cho anh Zero ở lại đây không?" Trong mắt Yuuki tràn ngập mong chờ, bởi vì em cảm thấy được anh trai này lớn lên sẽ rất được! Màu tóc bạc dưới ánh trăng như chiết xạ ra một thứ ánh sáng dịu nhẹ, đôi mắt tím biếc nhìn sơ qua cũng thấy được vô cùng xinh đẹp, quả thật đám búp bê của mình còn thua xa!
"Việc này..." Juuri ánh mắt tha thiết nhìn về phía Haruka, như đang hỏi ý kiến.
Kuran Haruka bất đắc dĩ cười cười, "Ta còn có thể nói không sao? Đứa bé đáng yêu như vậy, Juuri nhất định sẽ rất thích! Vậy để cậu ta..."
"Không được!"
Đột nhiên, một thanh âm non nớt nhưng đã mang theo vài phần uy nghiêm vọng vào, "Cha, sao lại có thể giữ một nhân loại tại Kuran gia được? Hơn nữa, cậu ta lại thuộc loại không rõ lí lịch! Nói không chừng... là do bọn Hunter phái tới, ỷ vào vẻ bề ngoài đáng yêu, khiến người dễ dàng bị gạt."
Ta đường đường là một hunter, cái gì mà ‘Nói không chừng’? Thấy một Kuran Kaname nhỏ đi n lần so với trong trí nhớ của mình nhưng vẫn đeo một bộ mặt không khác là bao, Zero bỗng cảm thấy khó chịu. Còn nhỏ mà đã như vậy thì sẽ sớm già, may mắn anh ta là một vampire bất lão. "Con nít như vậy chẳng đáng yêu chút nào..." Zero lầm bầm.
"Ngươi ở bên kia nói nhỏ cái gì?" Kaname Kuran đột nhiên nhìn qua cậu, còn hướng Zero tiến tới từng bước.
Zero nhìn khuôn mặt đột nhiên nổi giận hoàn toàn không chú ý hình tượng kia, nghĩ thầm cũng chưa đến nỗi khó chịu như sau này. Nghĩ đến đây, cậu đột nhiên nở nụ cười, nhưng mà, khi phát hiện mình đang suy nghĩ gì, lập tức ngừng cười, liếc Kaname Kuran một cái, sau đó liền cúi đầu.
"Ngươi!" Kaname cảm thấy được đứa trẻ tóc bạc trước mắt còn thuộc loại hoàn toàn không biết tốt xấu, dám nhìn mình bằng ánh mắt đó, nghĩ đến đây, đôi mắt chocolate chậm rãi xuất hiện huyết sắc, dường như còn có một áp lực lan tỏa trong căn phòng.
Danh hiệu hunter của Zero cũng không phải để làm cảnh, cậu đương nhiên biết Kaname có ý định gì, theo thói quen nhanh chóng rút ra Bloody Rose, kề ngay trước trán kẻ thù.
"Ngươi đang làm cái gì?" màu đỏ trong mắt người tiểu thuần chủng càng tăng lên, "Cha, cậu ta quả nhiên là do bọn Hunter phái đến! Hừ, nhưng có vẻ... chủ nhân của ngươi hình như không có chuẩn bị tốt vũ khí cho ngươi nhỉ!"
Zero khó hiểu nhìn xuống tay của mình, quên mất, hiện tại mình còn không có Bloody Rose bên người, mà lúc này đặt trước trán của Kaname, là ngón trỏ ngắn ngắn của cậu. Zero nghe tiếng thủy tinh vỡ vụn ngay sau đó, lập tức buông tay, tiếp theo làm một động tác cực kỳ ngây thơ vô tội, nhanh chóng quay qua chui vào lòng người phụ nữ đứng cạnh, "Chị Juuri, ta sợ..."
Kuran Juuri buồn cười nhìn con mình cùng Zero, chưa từng thấy Kaname tức giận đến mất kiềm chế như vậy ."Được rồi được rồi, Kaname không thể vô lý như vậy được, Zero chỉ là một đứa bé, làm sao có thể là một hunter? Nếu như là một hunter, lại làm sao có thể không mang theo vũ khí?" cô vẫn cười cười nhìn hai đứa trẻ trước mặt, cảm thấy được hình ảnh Zero vừa rồi dùng ngón trỏ để ngay trước trán Kaname thật sự rất đáng yêu, "Hơn nữa, để Zero ở lại, con và Yuuki có thêm một người bạn rồi!"
"Con không cần kết bạn! Chỉ cần một mình Yuuki là đủ rồi..." Kaname trên mặt lập tức xuất hiện một vẻ chán nản.
Zero vẫn đem mặt chôn trong lòng ngực Juuri, ha ha... Trách không được cuối cùng Yuuki lại lựa chọn cùng anh ta ra đi, mà Kuran... có thể vì Yuuki làm nhiều chuyện như vậy, hóa ra mười năm trước đã như thế ... đột nhiên cảm thấy đau lòng, nguyên nhân... không rõ.
"Kaname! Trẻ con không được nói như vậy, nhìn con xem, dọa cho Zero khóc rồi!" Kuran Juuri cảm giác trước ngực của mình ươn ướt, cúi đầu nhìn xem, mới phát hiện đứa bé tóc bạch kim kia đang im lặng chảy nước mắt trong lòng mình. "Zero cái gì cũng không nhớ rõ, hiện tại cần nhất chính là sự quan tâm chăm sóc, mẹ nhất quyết giữ cậu ấy ở lại!"
Zero nghe Kuran Juuri nói, cảm giác ấm áp trong lòng lại một lần nữa tràn ra khóe mắt. Nhưng là... trẻ con đứa nào cũng đáng ghét vậy sao, vì cái gì luôn phải khóc? Nếu còn ở Học viện Cross, làm sao có thể bởi vì một câu nói của Kaname Kuran mà rơi nước mắt? Hiện tại... Được rồi, chính mình cũng không có Bloody Rose, vóc dáng lại nhỏ bé như vậy, cũng không cần để ý tới cái gì vampire hay không vampire, nhìn đến tình hình bây giờ, chính mình phải tận tình ‘chăm sóc’ Kaname Kuran, đem tất cả những gì lúc còn ở Học viện Cross đáp lễ anh ta!
"Được rồi... Được rồi..." Kaname bất đắc dĩ nhìn mẹ mình vẫn đang ôm Zero, đột nhiên đi lên phía trước, một tay nắm lấy tay Zero kéo ra, trừng mắt nói, "Không được ôm mẹ của ta như mẹ của ngươi!"
"Ta muốn ôm!" Nói xong, Zero lại dang hai tay ra chuẩn bị ôm lấy Kuran Juuri.
"Không được!" Kaname cường ngạnh chụp lấy hai tay cậu, sau đó kéo cậu đi ra cửa.
"Ngươi muốn làm gì?" Zero bị Kaname kéo đến một căn phòng khác, sau đó nghe tiếng đóng cửa "Rầm!!" một cái.
"Ngươi không được ôm! Cả mẹ lẫn Yuuki!"
"Không ôm thì không ôm, ngươi cũng không cần phải tha ta ra khỏi phòng như vậy đi." Zero vô cùng buồn bực. Nhưng mà, được chứng kiến một Kaname thở dốc trước mặt, trong lòng Zero lại có một cảm giác nói không nên lời. Vốn tưởng rằng Kaname Kuran là thủy tổ bị tỉnh lại, như vậy thời thơ ấu của anh ta chắc cũng không khác lúc trưởng thành là bao, nhưng hiện tại xem ra, có vẻ không phải vậy. Ngoại trừ áp lực lúc mới xuất hiện ra, lúc sau rõ ràng nhìn thế nào cũng giống một đứa trẻ đang ghen tỵ. Đem anh ta biến thành một kẻ chán ghét như ở Học viện Cross? Là Kuran Rido đi, sát hại cha mẹ anh ta, là ai cũng sẽ thay đổi, cũng giống như... chính mình năm đó giống nhau...
"Ngươi vừa rồi bảo ta con nít, ta nghe thấy được." Kaname ở một bên mặt không chút thay đổi nói, thanh âm nghe cũng rất lãnh đạm.
A... Lại mang bộ mặt của một thuỷ tổ, "Vậy thì sao?" Zero nhún vai.
"Ngươi cũng là con nít!"
Lại quay về bộ dáng trẻ con! Chuyển đổi thật nhanh! Khó trách sau này lớn lên chỉ cần quay mặt về phía Yuuki là có thể thay đổi liền như vậy, ra là bẩm sinh. "Ngươi mới là con nít!" Zero thở dài phản bác.
"Ta không phải, là ngươi!"
"Là ngươi!"
"Là ngươi!" Kaname nói, sau đó lại trầm mặc một hồi, "Đồ-Trẻ-Con!"
"Ngươi…!"
"Để có thể phân biệt ta và ngươi, cho nên ta quyết định gọi ngươi là Đồ Trẻ Con." Kaname vẻ mặt bình tĩnh nói, trong mắt cũng hoàn toàn không có độ ấm.
"Như vậy ngươi thừa nhận mình là Đồ Con Nít sao?" Zero so với Kaname càng bình tĩnh hơn.
Hiện tại, cuộc đấu khẩu giữa hai người cực kỳ giống bao lần gặp nhau ở Học viện Cross, chỉ có điều…nội dung trở nên vô cùng ngây thơ, hơn nữa… sự đối chọi cũng giảm đi vài phần.
Màu tóc bạc dưới ánh trăng như chiết xạ ra một thứ ánh sáng dịu nhẹ => ta thêm chữ "thứ"
ReplyDeleteZero nhìn khuôn mặt đột nhiên nổi giận hoàn toàn không chú ý hình tượng kia, nghĩ thầm cũng chưa đến nổi khó chịu như sau này. => "đến nỗi"
Danh hiệu hunter của Zero cũng không phải để làm cảnh, cậu đương nhiên biết Kaname có ý định gì, theo thói quen nhanh rút ra Bloody Rose, kề ngay trước trán kẻ thù. => nên là "nhanh chóng"
Edited :">
ReplyDelete