CHƯƠNG 10
"Anh…tôi..." Zero phân vân không biết nên mở miệng như thế nào, nếu như mình không chết, như vậy người trước mắt… lại là chuyện gì xảy ra? Còn có chị Juuri cùng chú Haruka, chẳng lẽ... bọn họ đều là hồn ma.
Hồn ma và quỷ khác nhau chỗ nào nhỉ? Zero lại chìm vào suy nghĩ, có lẽ khác nhau ở chỗ một bên thấy được bên kia không. "Kỳ thật... Anh là hồn ma vất vưởng à."
"Linh hồn vất vưởng phản bội Kaname sao?" Takuma vẫn mang khuôn mặt mỉm cười thong thả đến bên giường cậu ngồi xuống.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Mizu... là Mizu đã cứu ta! Chính là cô gái đến từ Thời không Cục kia, nghe nói, Thời không Cục phát sinh sự cố, cho nên không gian không ngừng lặp lại, cũng giống như cậu lúc chín tuổi quay về nhà Kuran của mười năm trước, mà tôi rõ ràng là đã chết, nhưng bởi vì thời gian lại quay lại trước lúc tôi chết nên được cứu, đương nhiên, Haruka – sama cùng Juuri – sama cũng là được cứu như vậy, nghe nói Mizu – chan tìm được cậu lúc thời không lại xảy ra hỗn loạn, sau đó cô ấy nhìn thấy Haruka – sama sắp bị giết cùng Juuri – sama đang hấp hối vì kiệt sức, liền mang hết hai ngài ấy về đây. Chúng ta hiện tại đều là người của thời không!" Takuma kiên nhẫn giải thích.
"Vậy... Kaname Kuran, anh ta..." Có hay không cũng trở về quá khứ?
"Kaname? Cậu ta không có đến đây..."
"Ra vậy..." nếu có, anh ta sẽ không nói với mình như vậy.
"Kiryuu - kun..."
"Anh gọi tôi là Zero đi, dù sao chúng ta hiện tại cũng không ở học viện Cross."
"Zero, cậu trong vòng mười ngày này không được ra khỏi cửa, không thể đứng dưới ánh mặt trời, hơn nữa, phải mỗi ngày hút máu của người nhà Kuran, sau đó... hmm... đại loại là cũng không còn gì lo lắng." Takuma nhún vai.
"Tại sao?" Zero ngạc nhiên hỏi.
"Hả... Cậu không phải trước lúc rời khỏi quá khứ đã cùng Kaname định ‘huyết khế’ sao? Bây giờ cậu đã là một vampire thuần chủng, nhưng hiện tại cậu giống như một vampire sơ sinh, vô cùng yếu ớt, một người bình thường nếu bị truyền vào một nhóm máu không phù hợp đã là vấn đề rất lớn, huống gì là cậu? Máu của cậu đang dần dung hợp với máu của Kaname, sau đó sẽ bị thay thế đến hết, cho nên, mười ngày này xem như thời gian chuyển tiếp."
"Đây là... lí do tôi bất tỉnh lúc nhìn thấy ánh nắng ở học viện Cross?"
“Đúng vậy, cho nên Mizu mới có thể mang cậu về đây được." Takuma nói, "Chậc... Không biết Mizu này có đem Rido cùng về đây không nữa."
"Ha ha... Làm sao có thể." Nếu đem Kuran Rido cứu về đây, vậy khỏi cần cứu tất cả mọi người còn hơn, Zero nghĩ như vậy.
"A! Zero cậu cười rồi đó! Tôi biết mà, sống cùng Juuri - sama một chỗ lâu, cho dù là một Zero Kiryuu bình thường lạnh như băng cũng sẽ thay đổi."
Đúng vậy... Zero cười cười, chị Juuri cũng giống như Yuuki, đều là những người ấm áp, nhưng là đó cũng không phải toàn bộ nguyên nhân, còn có..."Kaname..."
"Cậu nói gì?"
"Không có gì."
"Vậy ngủ thêm một chút đi, đừng ra khỏi phòng này! Tôi sẽ ở trong phòng canh chừng cậu." Takuma vẻ mặt nghiêm túc nói. "A! Đúng rồi, chờ cậu khá hơn, chúng ta sẽ quay về thế giới kia tham quan một vòng!"
"Có thể dẫn chị Juuri cùng đi không?"
"Không cần, hai ngài ấy dường như rất hưởng thụ cuộc sống bây giờ."
"Vậy... chúng ta hiện tại có thể tự do xuyên qua thời không?" Zero nghi hoặc nhìn Takuma, cảm giác anh ta nói việc xuyên qua thời không này giống nhưu đi tản bộ.
"Đúng vậy!" Takuma cười nói, "Bởi vì tôi bây giờ đã là Cục phó Thời không Cục."
"..."
"Cậu không cần phải lộ ra vẻ mặt này! Tôi phải cố gắng qua bao nhiêu thử thách mới lên được đấy!"
"... Tôi... bao giờ chúng ta đi được?"
"Ba năm!"
"..."
"Zero?"
"Vậy anh vì cái gì nói sớm như vậy? Chúng ta phải ba năm sau mới có thể trở về!" Zero trừng mắt nhìn Takuma.
"Tôi là chờ mong thôi! Chuyến đi này là một thí nghiệm vô vô cùng đặc biệt nha! Cùng một hunter du hành thời không!"
"Hiện tại đã không còn." Zero rũ mắt, đúng vậy, cậu bây giờ còn có thể xưng là một thợ săn sao.
"Zero, kỳ thật... cậu cho dù có phải là một hunter hay không thì sao, còn sống không phải đã tốt rồi sao? Hơn nữa Haruka – sama cùng Juuri - sama hai người đối với cậu đều tốt như vậy!"
Zero lắc đầu, chính xác, hiện tại chính mình đã không còn coi trọng thân phận hay quan hệ giữa vampire và hunter, bởi vì cho dù có suy nghĩ như thế nào, thì đây cũng là sự thật, chỉ có điều làm cậu không biết nên cười hay khóc, là người đem cậu biến thành vampire lại không có đây.
"Zero..." Takuma nói, "Cậu nói nếu gặp lại Kaname, cậu ta có thể hay không giết chết tôi? Hoặc là bị tôi hù chết!"
"..." Đối với câu hỏi bất ngờ này của Takuma, Zero không biết phải nói gì.
Thời gian mười ngày trôi qua thật nhanh, mười ngày sau, Zero cuối cùng cũng có thể ra khỏi phòng, ngay từ đầu vẫn cảm thấy được ánh mặt trời có chút chói mắt, nhưng rất nhanh liền thích ứng. Đi đến trước mặt vợ chồng Haruka, "Chị Juuri, em..." Nên nói cái gì đây? Hiện tại trong cơ thể của mình đang chảy dòng máu của Kuran gia, đột nhiên... có chút xấu hổ.
"A... A ha ha ha... Ha ha ha..."
"Chị Juuri, làm sao vậy?" Zero nhìn trước mắt một Kuran Juuri bình thường đã không hiền thục bây giờ lại đang ôm bụng cười như điên, còn có chú Haruka ở một bên đang nhịn cười đến đỏ bừng mặt, cảm thấy khó hiểu vô cùng.
"Cậu xem..." Kuran Juuri kéo Zero đến trước một tấm gương.
Zero nghi hoặc nhìn về phía gương, ngay lập tức..."TA-KU-MA-I-CHI-JOU ——!" Zero xoay người liền hướng trên lầu chạy lên, "Tôi giết anh ——!" Bởi vì biến thành vampire, tóc cậu nhanh chóng dài ra, chỉ trong vòng mười ngày, đã dài đến thắt lưng.
Hôm nay sáng sớm lúc rời giường, Takuma nói vì kỷ niệm ngày bắt đầu cuộc sống vampire, phải làm một cái gì đó mang phong cách vampire cho cậu, giống như quà mừng chào đời. Vốn Zero cảm thấy căn bản là không cần thiết, nhưng không thể nào ngăn cản được anh ta, đành phải nghe theo, không ngờ anh ta lại dám đem tóc cậu cột thành hai bím tóc hai bên, một trái một phải rất đối xứng.
"Zero!" Takuma nhìn Zero đang lao đến chỗ anh, "Ai da, Zero chẳng lẽ không thấy kiểu tóc này rất đặc biệt, làm người khác không thể quên sao? Như vậy cậu vĩnh viễn không thể quên ngày đầu tiên trong kiếp sống vampire của mình, món quà rất ý nghĩa đúng không..."
Zero căn bản là không để ý tới lời nói của Takuma, trực tiếp ném thẳng anh ta lên giường, "Tôi sẽ hút cạn máu của anh..."
"Á~~!" Takuma lập tức làm ra vẻ thẹn thùng, "Người ta cũng rất muốn đem máu hiến cho Zero, nhưng trong vòng ba năm tới cậu chỉ có thể hút máu của dòng họ Kuran, thật đáng tiếc!"
"Anh!" Zero vẻ mặt thất bại buông Takuma, "Khó trách Kaname lại coi anh như bạn tốt, chuyện gì cũng bàn với anh, thì ra là do anh ta cũng không chịu nổi anh..."
"Zero..." Takuma đưa tay cắt ngắn mái tóc của cậu, vẻ mặt cũng trở nên có chút bi thương.
"Làm sao vậy?"
"Người yêu của ta... không thấy ..." Takuma cúi đầu tựa vào trên vai Zero, "Ta... nhớ cậu ấy ..."
"Shiki... Shiki sao?"
Takuma gật gật đầu, mắt rũ xuống, hoàn toàn không còn dáng vẻ trêu chọc ban nãy.
"Không sao... tôi cũng như anh cả thôi..." Zero an ủi, lấy tay vỗ vỗ lên mái tóc vàng trên vai cậu.
"Yuuki?" Takuma ngẩng đầu.
Zero không nói gì, chỉ là đưa mắt nhìn ánh sáng bên ngoài, đột nhiên nhớ tới vườn hoa hồng kia... "Thật đẹp..." Zero Kiryuu thì thầm tự nói.
Takuma nhìn Zero, không biết nên nói cái gì, anh chỉ biết, người trước mắt... sự bi thương trong từng lời nói, cử chỉ, ánh mắt so với anh gấp chục lần, gấp trăm lần, ngàn lần...
"Zero... nếu tìm không thấy Shiki, vậy tôi thích cậu nhé..."
Zero nhìn nhìn Takuma, sau đó bàn tay đang vuốt lên mái tóc vàng dùng lực hung hăng đập xuống. Takuma ôm đầu vẻ mặt đau đớn oan ức nhìn lại cậu, Zero lại đột nhiên nở nụ cười, "Người như anh không nên có loại biểu cảm này."
Nhìn Zero cười vui vẻ trước mắt, Takuma ma đột nhiên nghĩ tới ánh mặt trời, Zero lúc bình thường thì lạnh như băng, nhưng lúc nở nụ cười... thật là so với ánh mặt trời còn có phần chói mắt hơn. Bi thương như trở thành hư không, hai người nhìn nhau cười thoải mái, mãi đến khi Juuri lên lầu để ‘xem xét tình hình chiến sự’ dùng một vẻ mặt như đang xem bệnh thần kinh nhìn chằm chằm hai người, bọn họ mới dừng lại...
kakaka...dễ thương quá...kakaka...vậy có lẽ cục trưởng thời không cục là bác Teraodai.....*ôm au*
ReplyDelete