CHƯƠNG 8
Không biết sau bao lâu, Zero mở mắt, cảm giác mình bị cái gì đè nặng, hơi nghiêng đầu, lại đụng phải một cái gì đó mềm mềm, ngạc nhiên quay qua, đây là... mặt của Kaname?
Bị ảnh hưởng bởi cử động của Zero, Kaname cũng dần tỉnh, ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Zero thật lâu. ‘Onii - chan... Anh cùng anh Zero định ‘huyết khế’ đi, như vậy hai người có thể mãi bên nhau!’ lời nói của Yuuki lại hiện lên trong đầu vị tiểu thuần chủng, ánh mắt dần trở nên dịu lại, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt Zero, "Chúng ta ở cạnh nhau được rồi." Nói xong, lại hôn thêm một cái, "Nhìn thấy Zero cùng bọn họ vui vẻ, ta sẽ ghen tị."
"..." không biết nên nói cái gì.
"Zero, đừng bao giờ rời xa ta."
"..." Zero vẫn là không nói chuyện, bởi vì cậu không thể xác định, nói không chừng ngay ngày mai mình sẽ phải rời đi.
"Không được… rời xa ta, cho ta thời gian vài ngày, ta muốn làm rõ một chuyện."
"Chuyện gì?"
Kaname không trả lời, "Biết không, vị trí của Zero hiện giờ trong ta, là tối trọng yếu, giống như... đã vượt qua cả Yuuki..."
Vượt qua Yuuki? Zero không thể tin được chính mình lại nghe được những lời đó, một Kaname luôn để cả thế giới xoay quanh Yuuki, tất cả đều vì Yuuki lại có thể nói với mình những lời như thế? "Vì cái gì..."
"Không biết." Kaname lại đem mặt chôn vào vai cậu, "Ta rất nhanh... có thể làm rõ chuyện này..."
Những ngày kế tiếp trôi qua rất yên bình, Kaname mỗi ngày trước khi Zero đi vào giấc ngủ khi đều hôn lên trán cậu, lúc tỉnh dậy cũng như thế. Nhưng cái không khí yên bình này, không hiểu sao lại khiến Zero cảm giác càng không an tâm, cậu biết, gia đình Kuran sẽ không qua được năm này...
Một ngày, Kaname muốn dẫn cậu đến một nơi, Zero cảm thấy rất kỳ quái, tại sao lại phải đi ra ngoài?
"Ta dẫn cậu đi xem thứ này." Kaname vẫn nắm lấy tay Zero nói.
Để tùy ý Kaname lôi kéo, đột nhiên... đập vào tầm mắt chính là một khu vườn hoa hồng rộng lớn, từng đóa hoa như là một kiệt tác điêu khắc của một nghệ nhân nào đó. Màu đỏ dưới ánh trăng, làm cho Zero liên tưởng một Kaname Kuran luôn toát lên một vẻ vương giả tao nhã, hoa hồng... rất nhiều…rất đẹp... mỗi một đóa đều giống như phát ra một thứ ánh sáng nhè nhẹ, nhưng có thể khiến cho người ngắm phải chói mắt.
"Thích không?" Kaname mỉm cười hỏi.
"Rất đẹp!"
"Mười năm mới nở một lần... đương nhiên xinh đẹp..." Kaname đưa tay nhẹ vuốt lên những cánh hoa mỏng manh.
"Chúng ta có thể hái một ít về cho Yuuki và chị Juuri không?"
Kaname không nói chuyện, ánh mắt vẫn giữ nguyên vẻ dịu dàng ban nãy, "Không cần... Không cần... Zero thích chúng đúng không."
"Ừ."
"Nếu Zero mãi bên cạnh ta, thì có thể luôn được ngắm chúng." Người tiểu thuần chủng nhẹ giọng nói.
"Cái gì?" Zero không nghe rõ câu nói vừa rồi của người bên cạnh, nhìn Kaname, cậu cảm thấy vừa xa lạ lại quen thuộc, quen thuộc chính là bề ngoài của Đồ Con Nít, xa lạ chính là... một Kaname Kuran của Học viện Cross. Không biết vì cái gì, gần đây thường xuyên nhìn thấy Kaname Kuran kia, làm cho Zero bỗng có một dự cảm không lành.
"Không có gì, quay về thôi."
Hai người nắm tay nhau về đến nhà, ra mở cửa chính là Yuuki, Kaname dang rộng hai tay, Yuuki liền nhào vào, "Onii - chan!"
Kaname ôm Yuuki, "Ta đã trở về, cơ thể của Yuuki thật ấm áp."
"Người onii - chan lạnh quá!" Yuuki nói, cọ cọ lên người Kaname, sau đó buông ra, lại xoay người bổ nhào vào Zero, "A! Anh Zero trên người cũng rất lạnh, a... anh Zero và onii – chan đi đâu vậy?"
"Bọn anh đi ngắm cây hoa hồng mười năm mới nở một lần!"
"A! Hoa hồng à!" Kuran Juuri không biết khi nào thì từ trong phòng đi ra, "Zero có hái một ít về cho chị và Haruka không!" Juuri hưng phấn nói, Zero đứa nhỏ này nhất định sẽ mang về cho mình.
"Em cũng định như vậy, nhưng Kaname nói không cần."
"A!" Juuri lấy tay chỉ chỉ vào trán Kaname, "Làm hư Zero, ông cụ non!"
"Cái đó và ‘ông cụ non’ có liên quan gì?" Kaname hỏi.
"Đứa con này thật chẳng tình cảm chút nào!" vẫn không ngừng động tác chỉ chỉ vào trán Kaname, Juuri cảm thán.
"Mẹ! Đừng mắng onii – chan nữa."
"Mẹ không có mắng onii – chan của con!" Kuran Juuri ôm lấy cổ Kaname, "Như vậy gọi là đang yêu thương! Giống như lúc Kaname yêu thương Zero vậy."
"Onii - chan, anh Zero, đến phòng Yuuki chơi đi!" Tiểu Yuuki lôi kéo anh mình cùng Zero hướng đến phòng ngầm của em.
Đây là lần đầu tiên Zero đến phòng Yuuki, mặc dù là ở tầng ngầm, nhưng lại rất ấm áp, nhưng nhìn kĩ vẫn thấy rất cô đơn, có lẽ là do nơi này chỉ có một mình em.
"Onii - chan, Yuuki cũng rất muốn nhìn thấy hoa hồng!" Yuuki ngây ngô chớp mắt, không biết lúc onii – chan và anh Zero cưới nhau mình có thể được nhìn thấy chúng không?
"Vậy lần nở sau ta sẽ dùng nhựa cây lưu chúng lại, sau đó tặng cho Yuuki, được không?"
"Vâng!" Vậy là lần nở sau của hoa hồng onii – chan sẽ lấy anh Zero! Tiểu Yuuki đã hoàn toàn hiểu lầm ý của anh mình.
Đột nhiên...
Máu... mùi máu của Kuran gia... có chuyện... Zero nhìn về phía Kaname...
"Mẹ trông thật tức giận, cha cũng thế..." Yuuki sợ hãi nhìn Kaname.
Kaname vòng tay ôm Yuuki, "Không sao đâu, không phải sợ, ta sẽ luôn luôn ở bên cạnh Yuuki."
"Onii - chan... Máu…của cha..."
Chẳng lẽ... Zero liền nghĩ đến kẻ có đôi mắt dị sắc... Kuran Rido. Tại sao hết lần này đến lần khác đều phá hủy mọi thứ của cậu? Nếu đã đến... trốn cũng không xong, vậy…
Đột nhiên, cửa phòng Yuuki mở ra, "Kaname, Yuuki, Zero!"
"chị Juuri."
"Mẹ, cha đâu?"
"Yuuki giao lại cho mẹ." Kaname kiên định nói. "Con nhất định phải đi giải quyết Kuran Rido mới được."
"Kaname..." Kuran Juuri nắm lấy hai vai Kaname, đặt môi lên trán cậu, "Cám ơn con... cho tới nay vẫn luôn chăm sóc Yuuki." Sau đó xoay người, lặp lại động tác vừa rồi với Zero, "Thực xin lỗi, khiến cậu cũng bị cuốn vào."
Quả nhiên là Kuran Rido sao? Zero nhìn chị Juuri, "Chị Juuri..." cậu cảm thấy chính mình bị loại không khí này áp bức đến có chút thở không nổi...
Kuran Juuri dịu dàng mỉm cười, sau đó ôm lấy Yuuki phóng nhanh ra cửa.
"Mẹ?" Yuuki nhìn mẹ mình, không biết mẹ muốn làm cái gì, sau đó nhìn khoảng cách ngày càng xa giữa mình với onii – chan cùng anh Zero, "Onii - chan ——! Anh Zero ——!"
Zero muốn đuổi theo Yuuki, nhưng ngay lập tức bị Kaname bắt lấy tay. "Zero... Ta phải bảo vệ Yuuki..."
"..."
"Chỉ cần em ấy có được ánh mặt trời, ta nguyện rơi vào bóng tối..."
"Kaname..."
"Nhưng ta cũng muốn bảo vệ cậu..." Kaname nhìn thẳng vào mắt cậu, "Thật xin lỗi, ta lại không thể đem đến cho cậu thứ hạnh phúc như của Yuuki..."
"Ta biết... Ngươi cuối cùng... vẫn là lựa chọn Yuuki...?" Thật giống như lúc đó... Yuuki cuối cùng lựa chọn anh ta. Zero cảm thấy chính mình nói ra những lời này thật không dễ dàng .
Kaname lắc đầu, "Nếu đã không thể đem đến ánh mặt trời cho Zero, vậy cậu hãy cùng chìm vào bóng tối với ta? Trở thành một thuần chủng như ta... Cùng giúp ta đánh bại Kuran Rido, được không..."
Cái gì? Zero nhìn Kaname, linh hồn trong khoảnh khắc... thật sự đã bị đôi mắt đỏ rực kia cuốn đi. Kaname ôm lấy cậu, đem môi đặt lên chiếc cổ trắng nõn, hé miệng, sau đó giơ cổ tay lên đưa đến bên môi Zero. Zero cảm giác được một lượng máu vô cùng lớn của mình đang bị rút đi, sau đó mỉm cười cắn lên cổ tay của Kaname.
Máu cùng máu giao hòa, đã không thể phân biệt của ta hay ngươi... Truyền thuyết không hề là truyền thuyết, mấy trăm năm sau... lại có một đôi yêu nhau dùng ‘huyết khế’ trói chặt đối phương... Nhưng ngay đến Zero cũng không biết, tiếp theo sẽ đối mặt với cái gì...
0 comments:
Post a Comment