Nơi tự sướng!!!
Chỉnh tag tầm bậy nên menu chỉ có tác dụng trưng cho vui là chính cho đẹp là 10, để kiếm chính xác bạn vui lòng kéo xuống dưới và dùng mục search ngay trên phần Recent posts ha :">


Saturday, July 2, 2011

Bắt đầu từ 0 - Chương 04

CHƯƠNG 4


            Đến khi tỉnh lại, ngời trời vẫn còn tối. Xem ra mình ngủ cũng không lâu lắm. Nhìn quanh bốn phía, phòng này không giống căn phòng lúc mình lần đầu tỉnh lại, uể oải ngáp một cái Zero từ từ ngồi dậy, "Ah ——!"

            "Đồ Trẻ Con, ngươi tên gì."

            "Đồ Con Nít, ngươi làm gì không nói một tiếng ngồi trên giường của ta!" Hù chết! Zero nói, cậu mới vừa ngồi dậy, liền thấy Kaname Kuran giống như quỷ cầm một quyển sách ngồi ở trên giường, hơn nữa còn quay mặt về phía mình, mặt không chút thay đổi, cũng không nhúc nhích, điều này làm cho Zero thoáng chốc nghĩ tới cương thi.

            "Giường của ngươi?" Kaname đột nhiên nở nụ cười, "Nơi này hình như là phòng của ta, Đồ Trẻ Con sắp rớt xuống LEVEL E." Nói xong, như ý thức được chính mình vừa rồi nói gì không đúng, "Thực xin lỗi."

            "Ha ha..." Zero đột nhiên nở nụ cười.

            "Ngươi cười cái gì?"

            "Không ngờ ngươi… lại nói xin lỗi với ta." Zero nói, nếu như là trước kia, chuyện này căn bản sẽ không bao giờ xảy ra, Kaname Kuran trước kia, chỉ có thể nói những lời này với Yuuki, mà sự dịu dàng này... cũng chỉ dành cho Yuuki! Ha ha, cho dù tại đây vẫn như thế, nhưng có thể nhìn thấy một Kaname khác với trước kia, hơn nữa... còn có thể chạm đến thứ hạnh phúc mà mình trước đây… tuyệt sẽ không có.

            Chờ một chút... vì cái gì chính mình lại nghĩ như vậy? Phải chăng... là bản thân luôn khát vọng... sự đối xử dịu dàng từ người kia! Nghĩ đến đây, Zero dùng sức mà lắc lắc đầu.

            "Ngươi lại làm sao vậy?" Kaname nhìn Zero giống như muốn lắc cho đến khi đầu rơi xuống đất mới thôi, không khỏi thắc mắc.

            "Không có gì..."

            Gặp Zero trả lời như vậy, cũng không hỏi gì thêm, im lặng tiếp tục đọc sách. Trong khoảng thời gian ngắn, hai người đều không nói lời nào, sự trầm mặc bao trùm cả căn phòng, im lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở.

            "À..." Là Zero phá vỡ sự trầm mặc lạ thường này.

            "Cái gì?" Kaname ngẩng đầu.

            "Trước lúc ta ngủ, là hút máu của ngươi.” Zero nói, "Tại sao lại để ta hút?"

            "Nhìn ngươi đau đớn như vậy, thì cho ngươi thôi." Nói xong, Kaname tiếp tục cúi đầu đọc sách.

            "Ngươi là... vì ai?"

            "Không phải đã nói rồi sao? Nhìn ngươi đau đớn như vậy, ta cho ngươi hút, đương nhiên là vì ngươi." Lần này Kaname ngay cả đầu cũng không nâng.

            Nghe xong lời giải thích của Kaname, Zero không biết vì cái gì cảm giác trong lòng dâng lên một điều gì đó, nhớ rõ lần đầu tiên hút máu của anh ta, Kaname Kuran lạnh lùng kiên định nói “Đây không phải là vì cậu, tất cả là vì Yuuki”. Hiện tại, anh ta lại còn nói là vì mình, khiến cậu đột nhiên cảm thấy được, có chút vui vẻ.

            "Này..."

            Zero theo phản xạ ngẩng đầu, sau đó liền thấy một đôi con ngươi màu rượu đỏ nhìn mình chằm chằm, một tiếng kêu kinh ngạc cũng không có, cậu cảm thấy linh hồn của mình giống như đã rơi vào vòng xoáy bên trong đôi mắt đỏ như máu kia. Mặt không khỏi bắt đầu nóng lên.

            "Đừng nói... Đồ Trẻ Con ngươi yêu ta chứ."

            Nhìn trong đôi mắt kia rõ ràng ánh lên sự trêu chọc, Zero trong nháy mắt khôi phục bình tĩnh, đẩy đầu Kaname ra, "Đồ Con Nít, nếu có thích cũng không đến lượt ngươi, Yuuki so với ngươi đáng yêu hơn." Vừa mới dứt lời, tay cậu đã bị Kaname hung hăng bắt lấy, "Ngươi điên à? Tự nhiên dùng sức như vậy để làm gì?"

            "Không cho ngươi thích Yuuki."

            Nghe xong câu nói đó, Zero đột nhiên cảm thấy được như có gì đó nghẹn lại trong cổ họng, sớm đã biết người anh ta thích là Yuuki... A... Không phải, là sớm đã biết người Yuuki thích chính là Kaname, không phải mình, nhưng tại sao... khi nghe Kaname tự mình nói thích Yuuki? A! Mình rốt cuộc đang suy nghĩ gì!

            "Này, ngươi có nghe thấy lời của ta không vậy?"

            Không có nghe! Zero nhanh chóng giật tay ra khỏi Kaname, ngã xuống giường dùng chăn trùm kín người mình. Nhưng lại bị Kaname chặn lại giữa chừng, cậu cảm giác Kaname đang ngồi trên người của mình.

            "Không cho ngươi thích Yuuki, có nghe thấy không!"

            "Không nghe!"

            "Không được thích Yuuki, nghe không!" Kaname hung hăng đè Zero xuống một chút.

            "Ngươi dựa vào cái gì không cho ta thích Yuuki!" Zero đau đến nước mắt đã bắt đầu chảy ra.

            "Bởi vì..." Kaname ngạc nhiên dừng một chút, "Bởi vì ta thích Yuuki! Em ấy là của ta."

            "Ta... Ta..." Zero bị câu nói của Kaname làm cho nghẹn lại, "Ta cũng thích Yuuki! Em ấy không phải của ngươi!" Ngươi cũng không phải của cô ấy...

            ‘Bốp!!!’

            Kaname tát Zero một cái, sau đó ngạc nhiên nhìn tay mình, hiển nhiên không hề nghĩ chính mình lại động thủ đánh cậu ta.

            Zero cũng ngây người, cậu cảm thấy được má mình sưng lên, bởi vì chỗ bị đánh rất đau, đương nhiên... nhưng chẳng biết tại sao... tim cũng đau theo. Nước mắt dừng không được tràn ra, "Kaname Kuran... Ta chán ghét ngươi..."

            "Ta..." Kaname nhanh chóng khôi phục lại, "… cũng không cần ngươi thích." Nói xong xuống giường, cầm sách đi ra cửa phòng.

            Kaname đi rồi, Zero ngồi dậy, ôm hai chân, đột nhiên cảm thấy sợ hãi, vì cái gì, đột nhiên cảm thấy được mình không phải là ghen tị với anh ta, mà là ghen tị... Yuuki... Trên đời có bao nhiêu thứ đáng sợ, sao lại là việc này, Zero chỉ cảm thấy thành trì vững chắc nhất được cậu xây lên để bảo vệ trái tim mình đang dần sụp đổ.

            Không nghĩ ra... vậy... cũng không cần phải ở lại đây nữa. Nghĩ như vậy , Zero xuống giường, quần áo cũng không đổi, giầy cũng không mặc, trực tiếp từ trên cửa sổ nhảy xuống. "Đau..." xoa xoa lên bàn chân trần trực tiếp chạm đất, nhìn lên lại cửa sổ phòng Kaname, ra là lầu hai, mà chính mình hiện giờ trở nên nhỏ bé như vậy, không đau mới là lạ. "Đồ Con Nít, phòng Yuuki ở tầng hầm, sao ngươi không ở quách tầng dưới luôn? Vì cái gì lại ở tầng hai!"

--~*~--

            Kaname ngồi trên ghế salon trong phòng khách, tức giận lật từng trang sách trên tay, nội dung một chút cũng không chui lọt vào đầu cậu, cầm tách lên uống ngay một hơi cà phê, đột nhiên cảm thấy rất đắng, nhíu nhíu mày, Đồ Trẻ Con kia... Chắc là cũng không sao. Chính mình kỳ thật... chết tiệt, tại sao lúc đó lại xuống tay chứ?

            "Kaname, đang buồn phiền chuyện gì sao?" Haruka hỏi, từ lúc nó bước ra khỏi cửa phòng, chính mình liền luôn luôn quan sát đứa con này, ngay từ đầu, sắc mặt đã không tốt, dường như là đang tức giận, đọc sách, ánh mắt nãy giờ chỉ dừng tại một điểm, uống cà phê... lại nhíu mày, từ trước đến nay… đều không có hành động kì quặc như vậy.

            "Không ạ." Kaname bình tĩnh trả lời.

            "Vậy sao?" Mỉm cười, "Zero... tỉnh chưa?"

            "Không biết."

            Haiizz... Haruka im lặng thở dài, quả nhiên là vì mâu thuẫn với Zero.

            "Onii - chan..." Yuuki chạy đến bên cạnh Kaname, "Onii - chan, chúng ta rủ anh Zero đi chơi đi."

            "Không được." Kaname mặt không chút thay đổi nói.

            "Nhưng... chính là… Yuuki chưa được cùng anh Zero nói chuyện nhiều." Yuuki rơm rớm nhìn anh mình. "Onii - chan..."

            "Yuuki ngoan... Cậu ta chết rồi." Kaname nói, ta làm sao có thể để em có cơ hội gần cậu ấy. Đột nhiên ngẩng đầu, chính mình vừa rồi nghĩ cái gì?

            "Oa..." Đôi mắt to của Yuuki nhanh chóng ngập nước, rất nhanh chạy về phía Haruka, "Cha ——! Onii - chan giết chết anh Zero rồi!"

            "Không sao không sao, onii của con không phải làm như vậy đâu." Haruka vỗ nhẹ đầu em an ủi, "Kaname, con đừng nói như vậy, dọa em con khóc rồi."

            "Onii - chan thật đáng sợ... Oa oa..." Yuuki vừa khóc vừa trách móc Kaname, "Yuuki vẫn chưa được cùng anh Zero chơi đùa... Oa oa..."

            Kaname mệt mỏi buông sách, đứng lên, "Để anh đi tìm Zero đến."

            Đi đến cửa phòng, Kaname chợt dừng lại , Zero... có khi nào vẫn còn khóc? Lắc đầu, không thể nào, cậu ta cũng không phải dạng gì yếu đuối, nghĩ như vậy, Kaname mở cửa. "Zero?" Cửa sổ rộng mở, bức màn bị gió thổi không ngừng tung bay, trong phòng cái gì cũng nguyên vẹn, chỉ không thấy cậu bé tóc bạc đâu, "Zero?"

            Ngươi... rốt cuộc đi đâu...

0 comments:

Post a Comment