Nơi tự sướng!!!
Chỉnh tag tầm bậy nên menu chỉ có tác dụng trưng cho vui là chính cho đẹp là 10, để kiếm chính xác bạn vui lòng kéo xuống dưới và dùng mục search ngay trên phần Recent posts ha :">


Saturday, July 2, 2011

Bắt đầu từ 0 - Chương 05

CHƯƠNG 5


            Zero lang thang một mình trên đường, hiện tại không biết đã mấy giờ, dù sao cũng không phải là thời gian hoạt động của con người. Cậu bĩu môi, đều tại cái tên tiểu Kaname chết tiệt kia, dám đánh mình, sờ lên mặt, còn rất đau! Cậu thật sự không hiểu... chỉ là một cái tát, lúc còn ở Học viện Cross, anh ta đối với mình đâu chỉ đơn giản một cái tát là xong?

            "Ha ha..." Zero cười cười, nhớ rõ có một lần, Kaname cắm những móng vuốt sắc nhọn kia vào làn da mình... lúc đó chỉ cảm thấy bị sỉ nhục, nhưng bây giờ nhớ lại... không hiểu sao lại có một chút đau lòng.

            Quên đi, đừng nghĩ đến hắn ta nữa. Zero lắc đầu, đem hình ảnh Kaname trong não đuổi ra ngoài. Nhưng… cậu cười khổ phát hiện, nếu không nghĩ đến anh ta, đại não cậu liền trống rỗng. Chẳng lẽ, Kaname Kuran đã chiếm đầy suy nghĩ của mình? Yuuki đâu? Yuuki xưa nay trong lòng mình… Đi đâu rồi?...

            Zero đột nhiên phát hiện, lúc nghĩ về Kaname chính mình không hiểu tại sao lại đau lòng, mà lúc không nghĩ nữa... cảm giác như bị tra tấn, bởi vì đến khi phát hiện ra điều này, căn bản là cậu đã không thể không nghĩ đến Kaname Kuran được nữa.

            Sẽ không, Zero đấm mạnh lên bờ tường bên cạnh, người mà mình nghĩ đến là Đồ Con Nít kia, không phải Kaname Kuran... A! Rõ ràng bọn họ là cùng một người! Làm sao bây giờ! Nghĩ không ra! Zero hoàn toàn lâm vào bế tắc...

            "Cậu bé, đã trễ thế này, một mình cậu ở ngoài này làm gì?"

            Zero quay đầu lại, thấy một người đàn ông không biết khi nào thì đi tới phía sau mình, với bản năng của một hunter cậu ngay lập tức nhận ra, người này là level E! Zero thấy ánh mắt đối diện đột nhiên đỏ lên, liền lui về sau hai bước.

            "Cậu bé, máu của ngươi... phát ra một mùi hương rất thơm."

            Zero xoay người bỏ chạy, chết tiệt, tại sao Bloody Rose không bị kéo về quá khứ cùng mình. Đột nhiên giẫm lên một tảng đá, đâm thật mạnh vào lòng bàn chân, tuy rằng không chảy máu, nhưng rất đau... Zero lảo đảo một hồi, té ngã trên mặt đất, cánh tay bị trầy một đường, bàn tay cũng không may mắn cùng cảnh tượng.

            "Cậu bé ngoan, cho ta máu của ngươi, ta sẽ dẫn ngươi về nhà..." Tên E kia gặp Zero bị thương, sự khát máu càng thêm rõ rệt.

            Không được! Zero đứng lên, tiếp tục chạy, nhưng cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ, làm sao chạy lại một người trưởng thành? Mãi cho đến khi té ngã trên mặt đất. Cảm giác được răng nanh lạnh lẽo kề sát đến cổ mình,  nhắm chặt mắt lại. Trong nháy mắt cậu nghĩ tới Kaname, nhớ rõ Yuuki có nói qua, kí ức của cô cũng bắt đầu từ loại tình huống này, nhưng lúc đó có Kaname đến cứu cô, hiện tại, ai sẽ đến cứu mình? Dù sao từ lúc bắt đầu đến nhà Kuran, tất cả cũng chỉ là một giấc mộng...

            Đột nhiên, Zero nghe được tiếng máu tươi văng tung tóe khắp nơi, mùi máu nồng nặc vương trong không khí, hơi thở của tên E ngay trên người mình biến mất không dấu vết. Zero ngẩng lên, thoáng thấy một người đứng ở trước mặt, liền quay đầu đi nơi khác.

            "Zero, không sao chứ!" Kaname tiến đến phía trước cầm lấy tay cậu, "Ngươi bị thương!"

            Zero cúi đầu, rút tay ra khỏi tay Kaname, "Không phiền ngươi lo lắng, Đồ Con Nít, tránh ra đi."

            "Zero..." Kaname lo lắng nhìn cậu, "Ta không phải cố ý đánh ngươi."

            "Ta biết, ngươi chỉ là vô tình nhịn không được." Zero nói xong, giơ tay lên quan sát những chỗ bị thương của mình, "Đồ Con Nít, sao ngươi lại tới đây."

            "Ta đương nhiên là lo lắng ngươi, trở lại phòng thì phát hiện ngươi không có, quần áo cũng không đổi, giầy cũng không mang, hơn nữa, buổi tối là thời gian hoạt động của vampire, nếu ngươi gặp nguy hiểm thì làm sao?"

            "Bị vampire cắn chết có khi còn tốt hơn." Zero nhếch môi nói.

            "Zero, sao ngươi dám nói như vậy." Kaname có chút tức giận, rõ ràng mình lo lắng đến phát điên chạy đi tìm cậu ta, nhìn thấy cảnh tên level E kia động đến Zero mình thiếu chút nữa hủy diệt toàn bộ nơi này, nếu không sợ bị thương đến cậu ta, sẽ không ngay cả đến phát lực tấn công cũng trở nên cẩn thận như thế.

            "Ngươi không sợ ta sau khi trở về giành mất Yuuki sao?" Zero ngẩng đầu, trước sau gì cũng phải ngẩng lên, dù sao cũng không thể cúi đầu mãi được. Trước kia mình như thế nào thì bây giờ vẫn như vậy? Cho dù nhỏ đi cũng không cho phép mình yếu thế.

            "Ngươi!" Kaname giơ tay lên.

            Zero vẫn trừng mắt nhìn Kaname, sau đó lại cúi đầu, vùi mặt vào hai gối. Nhưng một chút đau cũng không có, ngược lại cảm giác có người sờ đầu mình, sau đó bị kéo vào một cái ôm không vững chãi nhưng lại mang đến sự ấm áp.

            "Zero, vì cái gì luôn lấy Yuuki đối phó ta?" Kaname ôm Zero, hiện tại cũng không rõ lắm suy nghĩ của bản thân, rõ ràng Yuuki mới là người quan trọng nhất của mình, tại sao… "Zero, chúng ta về nhà đi, cha mẹ đều lo lắng cho ngươi." Kaname nghĩ nghĩ, "Yuuki... cũng rất lo lắng, em ấy hiện tại đang rất ghét ta, em ấy nghĩ… là ta giết chết ngươi."

            "Ha ha..." Nghe xong câu nói đó, Zero quên mất tình cảnh hiện tại cười ra tiếng, "Yuuki chán ghét ngươi?" Thật không thể tin...

            "Vậy ngươi rốt cuộc có về nhà hay không?"

            Zero gật gật đầu. Kaname buông ra, đỡ cậu đứng dậy, "Ta cõng ngươi về." Kaname có chút thương xót nhìn hai bàn chân sưng tấy của cậu.

            "Không cần!" Zero lập tức từ chối, "Ta... Có thể tự đi!"

            "Ngươi đang bị thương." Kaname nói, "Dù sao hôm nay lúc ăn cơm cũng là ta cõng người về phòng."

            "Thôi được rồi." Zero miễn cưỡng đồng ý, ở trong mắt cậu, Kaname hiện tại cho dù là thủy tổ nhưng vẫn mang hình hài của một đứa bé, như vậy ngẫu nhiên ức hiếp Đồ Con Nít này cũng tốt.

            Về đến nhà, cả hai liền thấy Haruka cùng Juuri đang ngồi trên ghế sa lon chờ mình, Yuuki cũng đang ngồi cạnh cha mẹ mà ngủ.

            "Chú Haruka, chị Juuri." Zero nói, "Thật xin lỗi, phiền hai người lo lắng ."

            "Zero, không sao chứ." Kuran Juuri đứng lên đến bên hai đứa trẻ trước mặt, "Đều là Kaname không tốt, ta thay cậu đánh nó." Nói xong, đập đập vài cái lên một bên đầu đứa con của mình.

            Kaname bị mẹ đánh, cũng không phản kháng. Bởi vì... khi bị đánh theo phản xạ đầu sẽ hướng sang một bên, sẽ gần hơn với khuôn mặt Zero đang trên vai mình, khẽ cười.

            Juuri ngừng tay, nghi hoặc nhìn Kaname, "Kaname, con bị thương sao?"

            "Thưa không."

            "Vậy tại sao... Mẹ đánh, con còn cười?"

            Kaname liếc qua mẹ mình một cái, "Mẹ nhìn lầm rồi." Sau đó cõng Zero trở lại phòng.

            "Vừa rồi ngươi cười sao." Sau khi vào phòng, Zero nói.

            "Đi tắm đi." Kaname không trả lời cậu, trong mắt còn mang theo ý cười, "Đồ Trẻ Con."

            "Đồ Con Nít!" Zero đi vào phòng tắm, đóng cửa thật mạnh. Ngâm mình trong nước đem vết máu trên người rửa sạch, cảm giác từng cơn đau nơi cánh tay cùng bàn tay truyền đến, suýt chút thì quên mất, đó là hai nơi bị thương của mình. Nghĩ đến nguyên nhân bị thương này, Zero lâm vào trầm tư. Hiện tại chính mình... căn bản là không thể tự bảo vệ bản thân, trừ khi vĩnh viễn không ra khỏi cửa nhà Kuran. Nhưng cho dù không rời khỏi, nơi này cũng sẽ không an toàn, chính mình thiếu chút nữa quên, còn có Kuran Rido, hiện tại hắn vẫn còn sống.

            Mà hiện tại, đúng là nhà Kuran của mười năm trước, nói cách khác, Kuran Rido cũng sắp đến, nhưng cụ thể là ngày nào? Mình vốn không thể nào bảo vệ bọn họ? Zero cười khổ, không có khả năng, hiện tại chính mình còn không thể chăm sóc cho bản thân, dựa vào cái gì bảo vệ Kuran gia?

            Chính là... Zero nhắm mắt lại, hiện tại không rõ mình thích Kaname hay không, nhưng vẫn không hy vọng sau khi trải qua chuyện của gia đình anh ta sẽ trở nên như vậy, chính mình cũng không hy vọng chú Haruka cùng chị Juuri gặp nạn.

            Nếu... mãi yên bình như vậy thì thật tốt...

            Đang lúc chìm trong suy nghĩ, Kaname đẩy cửa bước vào, "Đồ Trẻ Con."

            "Hả." Zero mở to mắt.

            "Ngươi bị thương." Nói xong, đi đến bên bồn tắm, nâng cánh tay bị thương của cậu lên, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên miệng vết thương.

            Zero rút nhanh tay về, nhíu mày, tuy rằng hiện tại cả hai đều chỉ là trẻ con, nhưng dù sao cậu cũng nhận thức được người trước mặt chính là Kaname Kuran! Làm như vậy… cậu thật sự thấy không thoải mái.

            "Sao vậy?" Kaname cau mày hỏi, "Ta chỉ là giúp ngươi chữa thương mà thôi." Vừa nói vừa nhìn thẳng vào cậu.

            Ra là giúp mình chữa thương, nhưng dù sao vẫn cảm thấy không thoải mái! Nhìn thẳng vào đôi mắt kia, Zero cảm giác mặt mình dường như nóng lên, "Không... không phải... Chỉ là... ta chỉ là cảm thấy có chút buồn."

            “Vậy sao?"

            "Ừ."

            "Cho dù như thế cũng không thể để im như vậy." Nói xong lại vươn tay bắt lấy tay cậu.

            Tay bị Kaname dùng sức giữ chặt, nhìn miệng vết thương dần dần khép lại, Zero mới rút tay về, "Được rồi..."

            "..." Kaname đứng lên, "Tắm xong thì đi ngủ đi." Nói xong liền đi ra.

            Đợi Kaname đi rồi, Zero lấy nước tắm rửa qua, sau đó đứng lên lau khô cơ thể. Đi ra phòng tắm, Zero phát hiện Đồ Con Nít kia đã nhắm mắt nằm trên giường, giống như đang ngủ. Nhìn bầu trời bên ngoài, cũng sắp bình minh rồi! Zero lắc đầu, không biết trong khoảng thời gian này thời gian sinh hoạt nghỉ ngơi của mình có bị họ cải tạo không nữa.

            "Ngươi tại sao còn không ngủ?" Kaname đột nhiên mở mắt, đôi mắt màu rượu bị bao phủ bở một tầng sương mù, rõ ràng là đang rất buồn ngủ.

            "Việc này... ta ngủ chỗ nào?" Zero hỏi.

            Kaname chậm rãi ngồi dậy, ở trên giường ngồi một lát, sau đó ánh mắt đột nhiên trở nên đỏ rực, Zero chợt nghe ‘xoảng’ một tiếng, xoay người, toàn bộ đồ thủy tinh trong phòng đều đã vỡ vụn.

            "Này... Ngươi điên rồi sao?" Chẳng lẽ mình quấy rầy cậu ta ngủ? Zero hoàn toàn khó hiểu nhìn Kaname.

            "Đồ Trẻ Con." Kaname một lần nữa nằm xuống, quay mắt về phía Zero, "Ngươi đương nhiên phải ngủ cạnh ta."

            Nghe xong, Zero giật mình, sau đó do dự nửa ngày, cuối cùng cũng leo lên giường, chui vào chăn. Đột nhiên một cánh tay ôm ngang bụng cậu, "Đồ Con Nít, ngươi bỏ tay ra đi!"

            "Zero... Ta muốn bảo vệ Yuuki..."

            "Ta biết." Zero đau lòng, chính mình thật ra không hề quên việc này, cho dù cuộc sống có bình yên vui vẻ thế nào, cũng sẽ không chỉ có mình và Kaname, Yuuki... người con gái mình luôn muốn bảo vệ, cô ấy không thể nào không tồn tại ở đây.

            "Nhưng... ta cũng muốn bảo vệ cậu..."

            Nghe hơi thở bên tai dần trở nên đều đều, Zero nhẹ nhàng nghiêng người, sau đó nhích đến cạnh Kaname, Đồ Con Nít, ngươi cũng muốn bảo vệ ta sao? Vòng tay ôm lấy người bên cạnh, đủ rồi... cám ơn... Nếu một ngày nào đó đột nhiên không thấy ta, không cần phải nhớ đến ta.

            Đúng vậy, đến bây giờ vẫn không biết rốt cuộc là chuyện gì, ai biết mình có thể hay không đột nhiên trở lại cái thế giới kia?

0 comments:

Post a Comment