CHƯƠNG 12 | End
Ba năm sau...
Zero dưới sự trợ giúp của hai vợ chồng Haruka cùng Juuri, đã thuận lợi trở thành một vampire thuần chủng hoàn toàn. Takuma vẫn thường xuyên ở trước mặt cậu lộ ra một bên cổ, sau đó ra vẻ đáng thương nói, "Ze - chan không còn cần ta nữa sao? Thật khiến ta đau lòng!" khiến Zero mỗi lần nghe đến toàn thân đều nổi hết da gà.
Hiện tại, cậu đang cùng Takuma chuẩn bị trở về thế giới kia, chuẩn bị một chút hành lý xong sẽ xuất phát, nhìn chị Juuri ủ rũ đứng một bên, "Chị Juuri?"
"Zero... Ta cũng muốn đi..." Kuran Juuri đáng thương nhìn cậu.
"Juuri, không được, lỡ như Kaname cùng Yuuki thấy thì làm sao?" Kuran Haruka nhẹ giọng khuyên bảo vợ mình.
"Nhưng lần trước mang Zero đến đây, em cũng quay về đó thôi!"
"Lần đó là Mizu mang em theo, hơn nữa lúc đó là vì phải mang Zero về, hiện tại Zero cùng Takuma là đi đến đó sống một thời gian, nói không chừng vài năm cũng sẽ không trở về một lần." Kuran Haruka vẫn vô cùng kiên nhẫn.
"Được rồi." Kuran Juuri tuy rất rất không cam lòng, "Zero, nếu gặp lại Kaname cùng Yuuki, nói cho bọn nó biết, rằng: ‘Mẹ yêu nhất các con’!"
"Vâng... Được rồi..." Zero cười khổ, ai biết mình sau khi nhìn thấy Kaname còn có thể nói được gì không? "Takuma. Chúng ta xuất phát đi."
Takuma cầm lấy tay Zero, "Zero phải nắm tay ta thật chặt, kỳ thật sức mạnh hiện giờ của ta cũng không ổn định cho lắm, cho nên cậu nhất định phải nắm chặt tay ta..."
"Cái gì? Này... khoan đã ——!" Zero kêu thảm một tiếng, liền cùng Takuma biến mất ngay trước mặt vợ chồng Haruka.
"Zero thật đáng thương..." Kuran Juuri cảm thán.
"Juuri... Em nói Zero có thể hay không đem Kaname cùng Yuuki mang về đây?"
"Anh không phải nói không thể gặp mặt sao?" Juuri ngạc nhiên hỏi.
"A... Đó là bởi vì chúng ta ở cái thế giới kia đã chết lâu như vậy, bây giờ mà xuất hiện sẽ dọa người, cho nên, đành phải chờ chúng nó đến đây thăm chúng ta vậy."
"Zero... có khi nào cũng không quay về không... Nó rõ ràng..." thích Kaname như vậy...
-~*~-
‘RẦM!!!’
Kaname cùng Yuuki còn có đám người Aidou lúc này đang dùng cơm, ba năm qua, Yuuki cùng Kaname hoàn toàn quan tâm nhau như anh em, hơn nữa... Yuuki lúc này hình như có gì đó với Aidou, vì sao? Bởi vì cô đột nhiên cảm thấy Aidou thực đáng yêu, nhất là khi người vampire tóc vàng này bám riết theo Ruka hỏi rốt cuộc lúc đó đã xảy ra chuyện gì.
Bọn họ hiện tại đều sống tại nhà cũ của Kuran gia, đương nhiên đã được sửa chữa lại. Aidou đang gắp thức ăn cho vào miệng, đột nhiên nghe được tiếng đồ vật rơi vỡ, nghe có vẻ va chạm rất mạnh. Không lẽ… là ai đang tức giận? Trong lúc cậu còn ‘bận’ suy nghĩ chuyện gì đang khiến ai tức giận, giọng người anh họ của cậu vang lên đầy ngạc nhiên, "Ta… Takuma? Cậu không phải đã chết rồi sao?"
"A Kain!" Takuma cười tươi rói như trước đây chưa từng xảy ra chuyện gì, "Mọi người đều ở đây sao, trùng hợp thật."
"Ichijou - senpai... Anh không phải đã… Sao lại… Làm thế nào mà anh lại hồi sinh được?" Yuuki hỏi, qua ba năm, cho dù biến thành vampire thuần chủng, Yuuki cũng chỉ là bề ngoài thành thục, về phần chỉ số thông minh... đừng nhắc.
"A... xem như là vậy đi." Takuma đứng lên phủi phủi bụi trên người, sau đó nhìn quanh, Zero đâu? Không lẽ lạc mất nhau rồi sao!
"Takuma, cậu đang tìm cái gì vậy ?" Kaname hỏi, giọng nói như đối với một người xa lạ.
"Ze – chan của ta không thấy!" Takuma theo bản năng trả lời, "Đã bảo nắm chắc tay vào, đúng là..." Zero không thấy, Haruka – sama và Juuri – sama nhất định sẽ trách mình, lại nói thêm Kaname và Yuuki ở đây nữa. Dù sao Zero bây giờ cũng là thân phận vampire thuần chủng, lại ‘ở rể’ nhà Kuran, ba năm qua tình cảm với hai bậc trưởng bối nhà Kuran tăng lên không ít.
Ba năm, có thể gọi là tình thân được rồi.
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Kaname chợt xuất hiện một chút biến hóa, giọng nói vô cảm tuy rất ít nhưng cũng trở nên ấm áp hơn "Ze - chan?"
"A... Chính là... Zero!"
"Cậu ấy... đang ở đây?"
"Ừ... Tôi đang tìm..."
"I-CHI-JOU-TA-KU-MA ——! Tôi giết anhhhhh ——!"
Ngay lúc mọi người đang nghi hoặc nhìn Takuma, một bóng người chợt lao đến, đẩy Takuma ngã nhào xuống đất, "Phó cục trưởng? Láo toét? Hạng như anh mà cũng mò lên được cái chức này sao? Chắc chắn là đi cửa sau! Năng lực cỡ này mà khăng khăng đòi mang người ta theo? Tôi-đau-muốn-chết! ——! Anh có muốn thử một lần không ——!" Zero hơi dùng sức nơi bàn tay trên cổ người dưới, hoàn toàn không giữ được bình tĩnh, nguyên do... là mông cậu trực tiếp rơi xuống đất, toàn bộ sức nặng cơ thể lúc rơi xuống đều dồn ở đó, lại thêm trọng lực khi rơi, cậu... rất đau! (mất mặt dòng thuần Kuran =])
"A... A ha ha ha... Là người ta không nghĩ tới lực sát thương lại lớn như vậy thôi, quả thực năng lực này khác với năng lực của vampire, lần đầu tiên sử dụng khó tránh khỏi sai sót! Ze - chan... Không nên tức giận như vậy, như vậy đi, người ta đền bù máu của mình cho cậu, thế nào?"
"Ai nói muốn hút máu của anh!" Zero quát.
"Thật là, Ze – chan bị vợ chồng Haruka – sama chiều đến hư rồi, trừ máu của bọn họ ra ai cũng chê, haizz... thật đau lòng..."
‘Xoảng !!’ Zero hình như vừa làm vỡ thứ gì đó, là ly rượu trong tay Aidou.
"Ze - chan..." Takuma giả vờ bày ra một bộ mặt nghiêm túc, "Bình tĩnh! Tao nhã! Phải nhớ giữ phong cách như vậy, giống như Kaname trước kia, à... cho dù cậu có muốn cũng không thể học cách kiềm lực khi tức giận của Kaname đâu..."
"..." Zero không nói gì đứng lên, thuận tiện cũng nắm tay Takuma kéo dậy, "Nơi này có vẻ quen quá."
"Đương nhiên, đây là nhà cũ của Kuran gia... Zero quả nhiên đã tới nơi đây..."
Thanh âm quen thuộc, hơi thở phút chốc trở nên khó khăn, Zero xoay người, nhìn người vampire toàn mỹ trước mặt, "Kuran, tôi... nghe không hiểu anh đang nói cái gì..."
"Zero đã trở thành thuần chủng rồi sao..." Kaname không trả lời cậu, "Trong cơ thể cậu hiên tại… là máu của ta… nói xem vì sao?" nói xong đứng lên tiến đến gần Zero.
Zero lúng túng lùi về sau từng bước, cho đến khi lưng chạm phải bức tường không thể lui được nữa, sau đó cổ tay rất nhanh đã nằm gọn trong tay người thuần chủng, rất muốn rút về, nhưng là giãy không ra.
Kaname nhìn động tác của cậu mà nở nụ cười châm chọc, "Cho dù biến thành thuần chủng, Zero cũng đánh không lại ta đâu!"
"Anh..!"
"Không cần tự ti, dù sao thứ tự trên dưới vốn cũng đã được phân định..." vừa dứt lời liền hơi cúi người, một tay vòng qua vai, tay kia qua đầu gối nâng cậu dậy, không để ý đến một Zero như hóa đá, trực tiếp bế cậu đến phòng mình. Nhẹ nhàng đặt cậu lên chiếc giường quen thuộc, sau đó nằm đè lên, "Cậu thay đổi rất nhiều. Tóc hình như dài hơn, người cũng đẹp hơn..." Nói xong, Kaname lấy tay nhẹ nhàng lướt qua khắp khuôn mặt cậu, trán, ánh mắt, mũi... môi... "Zero là đang giận ta, đúng không..."
"Không có..." Zero nghiêng đầu né tránh những ngón tay thon dài kia.
"Zero... đã không còn cần ta bên cạnh sao?"
"Anh làm gì phải làm ra vẻ bi thương như vậy? Đây không phải là tốt lắm sao? Anh có thể toàn tâm toàn ý bảo vệ Yuuki." vẫn nghiêng đầu không nhìn thẳng vào mắt người trên.
"Cậu nghĩ… như vậy là vui đối với ta sao..." Kaname lại đem mặt vùi vào vai cậu như khi còn nhỏ, "Ba năm qua, ta hoàn toàn không vui..." giọng nói của anh ngày càng nhỏ, "Zero... Thật xin lỗi..."
Tại sao lại đau đớn như vậy? Đây là lần đầu tiên Zero nhìn thấy một Kaname Kuran như vậy, sao lại nói với cậu những câu đó, không phải anh ta đã có Yuuki của mình sao? "Kaname, anh không thể bỏ mặc Yuuki, xem như... tất cả chỉ là một giấc mộng đi" Nói xong, Zero ý đồ đẩy người thuần chủng ra.
"Không được..." Kaname càng giữ cậu chặt hơn, "Mỗi một lần đau lòng đều nói cho ta biết... đây không phải là mộng..." Kaname Kuran nói xong, nhẹ nhàng xoay mặt cậu lại đối diện với mình, hôn lên đôi môi kia.
Zero rất muốn phản kháng, nhưng khi Kaname đem lưỡi thâm nhập vào khoang miệng của cậu, mọi sức lực dường như tiêu tán hết, thẳng đến cuối cùng hoàn toàn không phản kháng tùy ý Kaname dạo chơi trong miệng mình, có gì đó... theo khóe mắt chảy xuống...
"Zero..." Kaname buông cậu ra, "Đừng khóc..." người thuần chủng hôn lên khóe mắt nhẹ nhàng lau đi vệt nước trên mặt cậu, "Ta không hề yêu Yuuki..."
"Cái gì?" Zero không thể tin nhìn Kaname.
"Tình cảm của chúng ta, là được Yuuki vun đắp..." Nhìn khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc, Kaname còn nói thêm, "Yuuki cũng có trở về... Còn có Ruka..."
"Vậy...Aidou Han…"
"Cậu ta không có!" Kaname lập tức ngắt lời, "Zero thích cậu ta? Ta sẽ ghen."
"Ghen cái gì? Tôi có nói thích anh sao?"
"Ra vậy..." Kaname ra vẻ đau buồn nhưng trong mắt lại ánh lên một tia châm chọc, "Vậy ta đành phải... sống cùng Yuuki... Làm sao bây giờ? Ta và Yuuki không yêu nhau, Zero làm như thế là hại ta cùng em ấy..."
Zero nhìn nhìn Kaname..."Người tôi thích là Đồ Con Nít, không phải anh."
"Thật vậy sao?" Kaname nhíu mày ra chiều suy nghĩ, "Zero không thích ta trưởng thành? Vậy đi, ta cùng Yuuki sinh ra một đứa con giống ta hồi nhỏ như đúc, cậu thấy sao?"
"Kaname Kuran!" Zero trợn mắt, "Sao anh cứ lôi Yuuki ra chọc giận tôi vậy hả?!"
"Giận rồi sao? Điều đó chứng tỏ cậu thích ta."
"Anh!"
"Zero..." Kaname đột nhiên nghiêm túc ôm chặt lấy cậu, "Đừng rời xa ta một lần nào nữa... Tuy rằng sinh mệnh của ta là vĩnh hằng... Nhưng nếu không có cậu ta sẽ rất cô đơn..."
Zero nghe thấy những lời nói chân thật này, vô thức đưa tay lên ôm lấy Kaname, "A... chị Juuri nhờ tôi nói với anh, chị ấy rất yêu anh." Cậu thì thầm.
"Hình như cậu vẫn còn điều gì chưa nói với ta?" Gặp Zero không hề phản kháng, Kaname cũng nhẹ nhàng thở ra, hơn nữa, trong lòng còn mừng đến không hề chú ý tới người mà Zero vừa nhắc đến.
"Tôi... yêu… yêu anh..." Zero mặt đỏ bừng quay đầu đi, không ngờ mình lại có thể nói ra được câu đó, a... tuy rằng có chút lúng túng... dù sao cũng là cực hạn rồi.
-~*~-
Ngày hôm sau, hai người đang ngồi bên cạnh nhau, "Zero, cậu hôm qua hình như có nhắc đến ai đó... ‘Chị Juuri’?"
"A?" Zero vừa nghe nhắc liền vui vẻ đứng dậy, "Đi tìm Takuma đi, anh ta sẽ giải thích hết cho anh." Lộ ra một nụ cười xấu xa, quý ngài phó cục trưởng, làm phiền...
-~*~-
Sinh mệnh của ta quả thật rất dài, nhưng nếu không có cậu bên người, sẽ rất cô độc;
Máu của chúng ta chảy trong cơ thể lẫn nhau, nhưng nếu không có cậu bên người, máu sẽ không thể lưu thông;
Chúng ta không phải anh em... Nhưng chúng ta còn thân nhau hơn cả anh em, đây không phải bởi vì tình thân, mà bởi vì chúng ta có tình yêu...
Hàng trăm năm sau... chúng ta vẫn sẽ cùng một chỗ... Trở thành cặp ‘huyết khế’ thứ hai trong truyền thuyết... được đời sau truyền tụng...
Hàng ngàn năm sau, sẽ có ai đó giống chúng ta vì yêu nhau nên định ra ‘huyết khế’, đến lúc đó, chúng ta có thể nói với bọn họ, "Các ngươi làm rất đúng, bởi vì trải qua ngàn năm sau, chúng ta vẫn yêu nhau như vậy..."
Lâu thật lâu sau, đến mức đã không thể đếm được năm tháng bên nhau, chúng ta vẫn sẽ cùng một chỗ, khi thì đấu khí... khi thì ngọt ngào... nhưng vẫn không cách nào rời xa nhau...
"Zero, ta yêu cậu."
"Vì cái gì đã qua nhiều năm như vậy mà anh còn có thể nói ra câu này..."
"Bởi vì ta yêu cậu."
"..."
"Zero..."
"Được rồi được rồi... Tôi cũng yêu anh..."
END.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tuy rằng còn nhiều sai sót. . Nhưng là. . . viết trong tình trạng nổi hứng muốn viết = =
Bộ sau sẽ rút kinh nghiệm.
Người edit nói ra suy nghĩ của mình:
Tuy rằng còn nhiều sai sót. . Nhưng là. . . edit trong tình trạng nổi hứng muốn edit = =
Sẽ không có bộ sau.
hay lắm lắm, thank bạn đã edit, ta cực thjk cặp này
ReplyDeletess edit tiếp bộ kẻ múa đơn nha,mà bộ này hay lắm ạ,em thích lắm,cảm ơn ss nhìu nha! ;)
ReplyDeleteHay quá! Ta cuồng kanze lắm luôn!
ReplyDeleteMà bạn ơi, bạn có thể cho mình đăng truyện của bạn lên wattpad đc ko