Nơi tự sướng!!!
Chỉnh tag tầm bậy nên menu chỉ có tác dụng trưng cho vui là chính cho đẹp là 10, để kiếm chính xác bạn vui lòng kéo xuống dưới và dùng mục search ngay trên phần Recent posts ha :">


Saturday, July 2, 2011

Bắt đầu từ 0 - Chương 03

CHƯƠNG 3


            "Đến giờ dùng cơm rồi!" Kuran Juuri ở ngoài cửa gọi, cảm thấy kỳ quái, hai đứa trẻ này đột nhiên chui vào phòng làm gì đến giờ này.

            "Hừ!" Kaname hừ nhẹ một tiếng, sau đó tao nhã bước ra khỏi phòng, một chút cũng nhìn không ra dấu vết tức giận ban nãy.

            Zero đi theo ra ngoài, sau đó nhìn xem bầu trời bên ngoài, tối rồi sao. Cậu thiếu chút nữa thì quên, vampire cùng nhân loại thời gian sinh hoạt là khác nhau...

            Tiến đến bàn ăn, Zero ngồi xuống cạnh Yuuki, nhưng Kaname lại đột nhiên đứng lên, dùng tay kéo cậu ra khỏi chỗ ngồi, "Ngươi không được ngồi cạnh Yuuki.”

            "Ngồi cạnh thì làm sao!" Zero chán nản buồn bực nhìn Kaname, Đồ Con Nít này muốn làm cái gì? Ăn một bữa cơm còn không xong, "Hơn nữa, vì sao lại không thể ngồi cạnh Yuuki? Ta đâu có làm cái gì." Bây giờ còn có thể giết cô ấy sao.

            "Ngươi đến ngồi chỗ của ta." Nói xong, Kaname vô cùng tao nhã ngồi xuống tại chỗ cậu vừa ngồi, im lặng dùng bữa của mình.

            Zero nghĩ một chút, nơi này dù sao cũng là nhà của người khác, cũng không nên quá quắt quá, vì thế cũng im lặng đi đến chỗ ngồi của Kaname, chậm rãi ngồi xuống, bắt đầu dùng bữa.

            Juuri nhìn qua con mình, lại nhìn đến Zero, đột nhiên vui vẻ nói, "Ha ha... Zero cùng Kaname quan hệ có vẻ rất tốt! Kaname chưa bao giờ để cho người khác ngồi vị trí của nó ăn cơm đâu."

            "Ai cùng cậu ta quan hệ tốt!"

            Zero cùng Kaname đồng thời phun ra những lời này, sau đó cùng nhau trừng mắt nhìn đối phương, rồi lại chăm chú vào thức ăn của mình.

            "Quả nhiên là rất tốt." Cô còn nói thêm, "Rất ít khi thấy Kaname xử sự bốc đồng như vậy, nhưng là..." vươn tay đến bên má Kaname nhéo một cái, "Mẹ lại rất thích nhìn thấy một Kaname như vậy."

            "Onii - chan..." Yuuki ở một bên sợ hãi gọi, vươn tay kéo kéo tay áo của anh mình, không biết vì cái gì, em cảm thấy được hôm nay anh trai thật kỳ quái, "Onii - chan... Em muốn cùng ăn cơm với anh Zero."

            "Hai người vẫn đang ăn cùng nhau đấy thôi" Kaname vẫn điềm tĩnh nói.

            "Nhưng... nhưng là…" Yuuki nhìn anh với ánh mắt tha thiết, "Yuuki muốn ngồi cạnh anh Zero."

            Ánh mắt của người tiểu thuần chủng đột nhiên nhiễm đỏ, thoạt nhìn có vẻ rất tức giận, "Không được! Anh nói không được chính là không được!" Nói xong, những ly rượu trên bàn lần lượt nứt ra, cặn thủy tinh vỡ ra bốn phía.

            "Ah…!" Kuran Juuri đột nhiên kêu một tiếng, sau đó đem ngón tay bị chảy máu đến trước mặt chồng, "Haruka, Kaname không nghe lời, tay của em bị nó làm bị thương rồi."

            "Mẹ..." Là giọng nói run rẩy của Yuuki, "Onii - chan thật đáng sợ!"

            "Kaname, Yuuki muốn ngồi cạnh Zero, con không đồng ý cũng không sao, sao phải phát lực như vậy?" Haruka có chút buồn bực nhìn cảnh tượng trước mắt, Juuri rơm rớm nhìn mình, Yuuki nước mắt lưng tròng nhìn mẹ, Kaname mặt lạnh như băng coi thường nhìn hết thảy, mà Zero... Đâu rồi? Zero đi đâu rồi? Haruka nhìn quanh bốn phía, cuối cùng... "Zero, cháu trốn dưới bàn làm gì?"

            Nghe thấy lời nói của cha mình, Kaname cũng đem tầm mắt chuyển hướng xuống người đang cuộn tròn dưới bàn, "Này! Đồ Trẻ Con, ngươi làm gì vậy?"

            Zero ôm lấy đầu mình, tại sao... vốn tưởng rằng tại đây mình chỉ là một con người bình thường... Chính là... tại sao lại có thể như vậy? Vừa nhìn thấy máu của chị Juuri... Chính mình lại... khát máu, làm sao bây giờ? Dừng không được, muốn có máu! Tại sao! Không được...

            "Này! Đồ Trẻ Con" Kaname nhìn đến người kia không phản ứng chính mình, vì thế cũng như chẳng có chuyện gì xảy ra, chui xuống dưới bàn, sau đó dùng lực định mở tay Zero ra, "Ngươi làm gì vậy? Vừa rồi bị thương đến ngươi sao? Ngẩng đầu lên ta kiểm tra xem." Kaname trấn an vuốt vuốt đỉnh đầu Zero, sau đó kéo cậu từ dưới bàn đi ra, muốn nâng mặt cái người đang cuộn lại kia lên, không biết vì cái gì, Kaname đột nhiên cảm thấy chính mình đang lo lắng cho người trước mắt, cậu ta vì cái gì phải cúi người như vậy? Chẳng lẽ là đang khóc? Nghĩ đến đây, bỗng có chút khó chịu.

            "Kaname, có mùi máu." Juuri ngồi xổm người xuống, "Zero, cậu bị thương rồi sao."

            "Không có... Các người... Đừng đến gần ta..." Zero cố gắng nói, nhưng trong lời nói lại lộ rõ vẻ đau đớn, vừa nghe đến giọng nói của Kaname, cậu liền nhớ đến lúc ở Học viện Cross chính mình đi hút máu của hai anh em họ... Nếu tiếp tục như thế sẽ nhớ đến hương vị của máu… Sẽ nhịn không được... "Xin các người..."

            Kaname đứng lên, tại sao lại có cảm giác một chút cũng không thể hiểu được con người trước mắt, đúng vậy, Đồ Trẻ Con này mới đến nhà mình hôm nay, không biết cũng là bình thường, nhưng... Kaname vẫn không ngăn được sự khó chịu dâng lên trong lòng, tại sao cứ đứng trước mặt Đồ Trẻ Con này là mình lại không giữ được bình tĩnh thường ngày. Nghĩ đến đây, cậu hung hăng đá về trước một đá, không ngờ lại chạm đến một vật thể mềm mềm.

            "Ah..." Zero ôm bụng té trên mặt đất, tại sao anh ta lại đá mình?

            "Ngươi..." Không sao chứ... Kaname không nói ra những từ phía sau, nhìn Zero trước mắt, đôi mắt màu máu, còn có... răng nanh? "Ngươi là vampire... lại là... LEVEL..."

            "Không đúng, không đúng!" Zero liều mạng lắc đầu, cậu không muốn nghe hết câu nói của Kaname, không muốn nghe đến LEVEL E! Vì cái gì lại như vậy? Vì cái gì nhỏ đi, lại không thể sống vui vẻ một chút!

            "Zero!" Juuri chạy đến bên cậu, "Zero, uống máu của ta... Nhà Kuran là thuần chủng, có thể khắc chế cơn khát máu của cậu." Cô chỉ cần nhìn sơ qua liền biết sự khác thường của đứa bé trước mặt, vì thế liền đưa cổ tay đến bên môi cậu.

            "Không cần..." Zero lắc đầu, chị Juuri, không cần giống Yuuki... thiện lương như vậy...

            "Zero... Hút đi, không sao đâu." Juuri lo lắng nhìn Zero, cô cảm thấy được... không thể để mặc Zero, bởi vì, Kaname khó có được người bạn thân thiết như vậy.

            "Juuri..." Haruka đột nhiên đứng lên, "Trước không nên ép nó, đứa nhỏ này hiện tại rất thống khổ."

            "Anh Zero... A... Anh Zero làm sao vậy?" Yuuki cũng đã chạy tới nhìn Zero, chớp đôi mắt to đã nhanh ngấn nước.

            Kaname nhìn quang cảnh trước mắt, đột nhiên có chút tự trách, nếu chính mình không tức giận, ly thủy tinh sẽ không vỡ ra, tay của mẹ sẽ không bị thương, Zero... cũng sẽ không như vậy. A... dù sao cũng là con trai, không được trốn tránh trách nhiệm. Nghĩ đến đây, Kaname đột nhiên ngồi xổm xuống, sau đó đem Zero ôm vào trong ngực, tay vuốt dọc theo lưng cậu, muốn cho cậu tỉnh táo lại. "Đồ Trẻ Con, ngươi dùng máu của ta đi, sau này... chỉ cần ngươi muốn, đến hút máu của ta là được..." Nói xong, Kaname lại thoáng có chút hối hận, chính mình... rõ ràng không nghĩ nói như vậy, rõ ràng chỉ muốn an ủi vài câu, sau đó ra vẻ cao thượng đem một ít máu bố thí cho kẻ trước mặt, nhưng… tại sao...

            Ý thức của Zero lúc này đã trở nên mơ hồ, cậu chỉ biết... có một người nói gì đó bên tai mình, hơn nữa, giọng nói thật dịu dàng, người nọ gọi mình là Đồ Trẻ Con, ha ha... Đừng nói đó là Kaname Kuran? Chính mình suy nghĩ cái gì đâu? Đồ Con Nít Kaname Kuran sẽ không dịu dàng với mình như vậy? Nhưng là... Zero chậm rãi vươn tay, ôm lấy người cho mình ấm áp, sau đó hé miệng cắn xuống. Trong nháy mắt, máu tươi tràn vào, một mùi hương đặc thù... A... Đây hình như thật sự là máu của Kaname Kuran... Ý thức dần dần trôi đi, Zero thỏa mãn liếm môi, đi vào giấc ngủ.

            "Haruka, nó bất tỉnh lại rồi!" Juuri hốt hoảng nói.

            "Em thật..." Haruka đầu hàng nhìn vợ mình, "Zero là đang ngủ." Nói xong, lại nhìn về phía con mình đang ôm lấy Zero, rõ ràng là hai đứa bé trai... tại sao cảm thấy bên cạnh nhau lại phù hợp một cách lạ lùng? Quả thực so với anh em càng thêm thân mật. Haruka có chút không dám tin vào hai mắt của mình, vừa rồi... Ngoài vẻ mặt dịu dàng chỉ khi đối diện Yuuki mới có, nay lại đối với Zero... Hơn nữa... trên mặt của Kaname... biểu tình tuy có chút phức tạp, nhưng rõ ràng là đau xót.

            "Mẹ. Từ giờ trở đi để Zero ngủ phòng con." Kaname nói xong, đứng lên, sau đó cõng Zero hướng đến phòng của mình. Kỳ thật vị tiểu thuần chủng này rất muốn ôm, nhưng là…không đủ sức.

            Vào phòng, cởi hết quần áo của Zero ra, sau đó lấy đồ của mình mặc vào cho cậu, động tác nhẹ nhàng giống như đối với một báu vật. A... da mịn thật... Nghĩ, ở trên người Zero nhéo vài cái, lúc sau, lại kéo kéo mặt mình, cũng mềm mềm như thế. Đột nhiên, Kaname dường như có thể hiểu được mẹ vì sao lại thích nhéo mặt mình cùng Zero như vậy. Cuối cùng phát hiện mình đang làm cái gì, Kaname nhíu mày, đem Zero ném vào trong chăn, sau đó nằm xuống bên cạnh ôm chặt lấy cả chăn lẫn người, giống như con nhộng ôm lấy tằm của mình.

1 comment: