Nơi tự sướng!!!
Chỉnh tag tầm bậy nên menu chỉ có tác dụng trưng cho vui là chính cho đẹp là 10, để kiếm chính xác bạn vui lòng kéo xuống dưới và dùng mục search ngay trên phần Recent posts ha :">


Saturday, July 2, 2011

Bắt đầu từ 0 - Chương 11

CHƯƠNG 11


            "Anh Kaname, ăn cơm đi..." Yuuki gọi người vừa rời khỏi học viện Cross đã luôn chìm trong thế giới của riêng mình, Kaname Kuran.

            "Ừ." Kaname nhẹ nhàng lên tiếng, nhưng cơ thể một chút cũng không cử động.

            "Yuuki - sama, Kaname – sama ngài ấy... thật kỳ lạ..." Akatsuki Kain nói. Có cảm giác Kaname – sama luôn nghĩ đến ai đó, nhưng là... trên cái thế giới này ngoại trừ Yuuki, lại còn có ai có thể làm cho Kaname – sama lộ ra vẻ mặt này chứ?

            "Anh Kaname..." Yuuki nhìn Kaname, biểu cảm trên gương mặt cô cũng bắt đầu có chút ưu tư.

            "Yuuki, ăn cơm đi." Kaname rốt cục thanh tỉnh lại. Nhẹ nhàng bước đến chỗ ngồi, nhưng sau khi cầm lấy dao nĩa thì lại rơi vào tình trạng cũ.

            "Kain - senpai, anh có thể ngồi cạnh em." Yuuki mỉm cười.

            "Cậu không được ngồi cạnh Yuuki." Kaname rất nhanh đã lấy lại tinh thần.

            “Thưa vâng." Kain cung kính.

            Người thuẩn chủng nhìn chằm chằm thuộc cấp của mình hồi lâu, khuôn mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng khiến người khác không biết đang suy nghĩ gì, dừng một chút Kaname đột nhiên nói, "Cậu tại sao không hỏi ta cậu nên ngồi chỗ nào?"

            "Hả..." Kain kỳ quái nhìn vị quân vương của mình, có chút không rõ tình hình, nhưng xuất phát từ sự phục tùng, "Tôi nên ngồi chỗ nào? Kaname - sama."

            "Bỏ ‘Kaname – sama đi!” ngữ khí của anh như đang nhớ về một câu chuyện xa xưa.

            "Hả…vâng…Tôi nên…ngồi chỗ nào?" Akatsuki Kain do dự nói.

            "Giọng điệu mạnh mẽ cứng rắn lên được không?"

            "Hả…việc này…?"

            "Kain – senpai có thể bắt chước cách nói chuyện của Zero ấy." Yuuki đột nhiên nói ra một câu đầy hàm ý.

            Kain nghĩ một chút về cung cách nói chuyện của người thợ săn kia, sau đó hít một hơi, "Vậy tôi ngồi chỗ nào?"

            Kaname đưa mắt nhìn Yuuki, sau đó như tự nói với bản thân, "Không giống..." Rồi lại ngẩng đầu, "Cậu đến ngồi vị trí của ta." nói xong liền đứng lên, đi đến bên cạnh Yuuki ngồi xuống.  

            Kain khổ sở nhìn vị trí còn trống duy nhất trên bàn ăn, ngồi không được không ngồi cũng không xong, đó là vị trí của người cao nhất, mình làm sao có thể ngồi chỗ đó được? "Kaname - sama..."

            "Nếu anh Kaname đã nói vậy... Kain – senpai cứ ngồi đi." Yuuki nói.

            Bữa cơm lại chìm vào im lặng như bao lần, ai cũng không nói, không ai biết vị vua tối cao của họ suy nghĩ gì, Aidou vốn định mở miệng, nhưng lại bị Ruka ngăn lại, cô cũng rất muốn hỏi, nhưng là... không biết nên bắt đầu từ đâu.

            Đột nhiên, một cái lọ nhỏ được đưa đến trước mặt, Kaname ngạc nhiên một chút, là lọ hoa hồng mình tặng Yuuki. "Yuuki có chuyện gì sao?"

            "Anh Kaname… đẹp không?"

            "Đương nhiên, là loại hoa mười năm mới nở một lần... Loại hoa hồng này..."

            "Anh Kaname... chúng ta đối với nhau..." Yuuki dừng lại hít một hơi thật sâu, "Thật ra chỉ là tình cảm anh em. Từ lúc xảy ra việc đó..."

            "Yuuki..."

            "Anh Kaname... Anh vì sao lại như người mất hồn? Vì sao lại muốn Kain – senpai ngồi tại vị trí của anh? Từ lúc phát sinh chuyện của em trở về sau... anh hẳn là đã phát hiện ra... tình cảm anh dành cho em chẳng qua chỉ là của một người anh đối với em gái mình. Chẳng lẽ anh vẫn không chịu hiểu... có người so với em còn quan trọng hơn?"

            Những người còn lại tất cả đều khó hiểu nhìn Yuuki, không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhất định là một chuyện rất quan trọng... Kaname lại không hề phản bác, chỉ lẳng lặng nghe Yuuki nói, chẳng lẽ... Ở trong lòng Kaname - sama, có một sự tồn tại còn quan trọng hơn cả Yuuki - sama?

            "Anh Kaname... Anh thật sự quên rồi sao?" Yuuki đem lọ hoa hồng đến trước ngực, nhẹ nhắm mắt, "Anh dẫn Zero đi ngắm vườn hoa hồng này, hai người bên cạnh nhau, anh... cho em ánh mặt trời, nhưng chỉ muốn giấu Zero vào bóng tối cùng mình. Anh bảo vệ em, nhưng lại muốn cùng Zero đối đầu với mọi nguy hiểm." Yuuki nói xong, đôi mắt đỏ lên một chút, giọng nói nghẹn lại, "Em xin lỗi, bởi vì quá lo lắng cho anh, cho nên mới lén đi vào ký ức của anh. Anh Kaname... thật ra em cũng rất mơ hồ... chuyện này rốt cuộc là thật hay mơ? Em nhìn thấy cha mẹ, nhìn thấy chúng ta khi còn thơ ấu, còn có Zero... Em đã thật sự cho rằng ba chúng ta chỉ là những đứa trẻ, nhưng mẹ… ngay trong khoảnh khắc đó, em lại… về đến học viện Cross? Tất cả, không lẽ chỉ là giấc mộng của riêng em?"

            "Yuuki..." Kaname ôm lấy cô, "Đã làm em lo lắng. Nhưng đến ta... thật sự ta cũng không biết...  việc đó là thật hay là mơ..."

            Đến bây giờ mọi người mới dần vỡ lẽ, thì ra làm cho Kaname – sama cùng Yuuki - sama phiền não chính là người thợ săn kia, nhưng… vẫn còn một số chuyện bọn họ không hiểu lắm?

            "Anh Kaname... chỉ cần hỏi Zero một câu là có thể biết được, hỏi Zero có phải hay không cũng giống như chúng ta." Yuuki nói.

            "Em bảo ta... nên mở miệng như thế nào" Lần đầu tiên cảm thấy được bản thân thật sự bất lực, lúc nhìn thấy Kuran Rido hóa thành tro tàn, chính mình thật sự rất vui, bởi vì... có lẽ lịch sử bị mình và Zero thay đổi, nhưng vì cái gì Zero lại đột nhiên đứng trước mặt mình, trong tay nắm Bloody Rose chĩa vào chính mình? Vì cái gì cả hai đều lại trưởng thành?

            Kaname đã nghĩ, có lẽ chuyện đó cũng chỉ là một giấc mộng, tuy rằng nội dung thật sự rất kỳ quái, nhưng mộng vẫn là mộng. Cho nên sau khi ổn định bản thân với những lời ấy, mang theo Yuuki rời khỏi học viện Cross. Lúc dừng ở cửa học viện, Kaname lại phân vân, anh rất muốn gặp Zero, muốn nghe cậu nói tất cả đều là sự thật, muốn biết đó không phải chỉ là mộng tưởng của bản thân.

            Nhưng người thuần chủng biết rất rõ, tính cách Zero như vậy, làm gì có chuyện cậu ta sẽ đuổi theo mà nói ra tất cả? Cho nên, tốt nhất vẫn là rời đi...

            "Kaname - sama!" Ruka đột nhiên đứng lên, làm tất cả mọi người có chút ngạc nhiên.

            "Ruka, em sao vậy?"

            Ruka cũng hít một hơi thật sâu, giống như đang chuẩn bị kỹ càng, "Đây không phải là mơ, bởi vì em cũng nhìn thấy, đây thật sự không phải mơ, Zero Kiryuu ôm lấy Aidou... Sau đó... hôn cậu ta. Zero Kiryuu lúc đi đến cầu thang thì bị vấp té, ngã lên người Aidou, đúng không?"

            "Anh Kaname..." Yuuki lộ ra một nụ cười hạnh phúc, chính vào lúc đó nhìn thấy vẻ mặt của Kaname, cô đã cảm thấy, nếu anh Kaname ở bên cạnh Zero, so với mình được ở bên cạnh anh Kaname còn hạnh phúc gấp nhiều lần, a... có lẽ mình nên làm gì đó cho hai người bọn họ... hai người quan trọng nhất của mình... "Anh Kaname, chúng ta trở về đi, trở về tìm Zero."

            "Ừ." Kaname dịu dàng mỉm cười, đây là nụ cười chân thật nhất của anh từ lúc rời khỏi học viện Cross.

            Trong lúc chờ hai người đi chuẩn bị, Ruka ở dưới phải đối mặt với hai anh em vampire đang vô cùng khó hiểu.

            "Ruka, sao cô dám nói tên thợ săn kia ôm ta, hôn ta, lại còn ngã đè lên ta?" Aidou nhíu mày, tuy rằng Kaname - sama có thể khôi phục bình thường cậu cũng thấy rất vui vẻ, nhưng là... ‘ai đó làm ơn giải thích dùm, cô ta vừa mới lải nhải cái gì vậy?’

            "Hừ!" Ruka vẻ mặt châm chọc nhìn Aidou, "Không thể tưởng tượng được ngươi lại đi sùng bái Zero Kiryuu như thế."

            "Cái gì? Không thể có chuyện đó? Cô dám bịa chuyện?" Aidou trăm ngàn lần không tin, nhưng chính xác thì người vampire tóc vàng cũng vĩnh viễn không thể biết được, bởi vì Ruka cũng không có ý định nói hết mọi chuyện ra.

            Vừa về tới học viện Cross, Yuuki đã bị Kaien hung hăng ôm vào trong lòng, nước mắt tuôn như suối, "Con gái của ta! Con đã nhớ đến cha rồi sao? Thật làm cha cảm động quá!"

            "Cha..."

            "Hiệu trưởng." Kaname đứng phía sau Yuuki cũng chào hỏi một câu.

            "Kaname! Cậu cũng đã trở lại? Cuối cùng cũng chịu nhận ta là cha rồi sao?"

            "Cha?"

            "Yuuki là con gái ngoan của ta, vậy cậu bây giờ không phải cũng con ta thì là gì?"

            “Vậy sao?" Kaname mặt không chút thay đổi nói.

            Nhìn vẻ mặt miễn cưỡng của Yuuki cùng khuôn mặt không biểu cảm của Kaname, Kaien nhanh chóng trở nên nghiêm túc hắng giọng một cái, "Sao hai người đột nhiên lại trở về đây?"

            "Hiệu trưởng, ta không thấy Zero?" Kaname đi thẳng vào vấn đề.

            "Nó đi rồi."

            "Zero lại đi làm nhiệm vụ sao?" Yuuki cảm thấy giọng nói của người cựu hunter có chút kỳ quái.

            "A... Không phải, vài ngày trước, có người đem Zero đi khỏi đây, bởi vì... Zero tạm thời không thể tiếp tục sống ở nơi đây." Kaien cười cười ra vẻ bất đắc dĩ, "Người đó nói, Zero đã quá mệt mỏi, nên phải nghỉ ngơi một thời gian, cho nên phải mang Zero đi." Nói xong, lại vui vẻ bồi thêm một câu, "Hai người yên tâm, Zero không sao đâu."

            "Người đó là ai?"

            "Một cô gái, không phải vampire, chỉ là, thần kinh hình như không ổn lắm..." Kaien trong đầu nhớ lại lúc gặp Mizu.

            "Hiệu trưởng..." Yuuki lo lắng nói, "Lỡ như người đó gây nguy hiểm cho Zero thì làm sao?"

            "Sẽ không đâu, bởi vì cô ấy cùng Juuri và con rất giống nhau, đều là người tốt." ông khẳng định. Kỳ thật, ngay từ đầu ông quả thật cũng không tin người tự nhận là Mizu trước mặt, chính là... sự tình lúc sau ông không dám nói, mà có nói cũng chưa chắc có ai tin, sau đó xuất hiện thêm một người, chính người này mới là người đã thuyết phục mình để Zero đi, Kuran Juuri, tuy rằng lúc đó ông rất kinh ngạc... cùng một chút hoảng hồn, nhưng người phụ nữ đó chính xác là Kuran Juuri, không biết vì sao lại còn sống, nhưng ông biết… bà ấy sẽ không làm hại Zero.

            "Yuuki..." Kaname sau một hồi im lặng lên tiếng, "Chúng ta đi thôi."

            "Anh Kaname?"

            "Có lẽ người quay về quá khứ chỉ có chúng ta và Ruka... Thật sự... cũng chỉ có chúng ta..." Nói xong, đi thẳng ra cửa phòng, Đồ Trẻ Con, có lẽ chúng ta về sau... không bao giờ gặp lại nhau được nữa... Nhưng là, lòng ta có thể trở về như xưa được nữa sao, vốn bên trong chỉ có Yuuki, hiện tại đã bị cậu mở ra một cánh cửa khác rồi...

            Yuuki lo lắng đi theo phía sau Kaname, chỉ có cô mới có thể nhìn ra, Kaname lúc này cô độc biết bao nhiêu.


0 comments:

Post a Comment