Nơi tự sướng!!!
Chỉnh tag tầm bậy nên menu chỉ có tác dụng trưng cho vui là chính cho đẹp là 10, để kiếm chính xác bạn vui lòng kéo xuống dưới và dùng mục search ngay trên phần Recent posts ha :">


Saturday, July 2, 2011

Bắt đầu từ 0 - Chương 07

CHƯƠNG 7


            "A... Ra là vậy..." Nghe thấy Zero nói như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn chờ mong của Aidou lập tức thất vọng, nhưng rất nhanh lại ngẩng đầu nhìn Zero, vẻ mặt sáng lên cười toe, "Vậy Zero làm bạn với ta nha!"

            Cậu nhìn khuôn mặt nhanh chóng quay về vẻ tràn ngập mong chờ của Aidou, cười "Ừ!"

            ‘Rầm!!!’

            Zero ngẩng đầu, thấy cửa phòng của Kaname bị dùng sức đóng lại thật mạnh. Cười khổ... vậy đại khái xem như cãi nhau đi... Chỉ là càng nghĩ càng khó chịu.

            Toàn bộ buổi tối, Zero đều vẫn rầu rĩ không vui, trừ lúc chơi đùa với đám người Aidou có cười một chút, những lúc khác đều đeo bộ mặt không mấy vui vẻ, bởi vì từ lúc Kaname bỏ về phòng, không thấy đi ra nữa. Có lẽ là không bao giờ  muốn nhìn thấy mình nữa, còn nói cái gì cũng muốn bảo vệ mình, nói dối, gạt người! Zero tức giận nghĩ.

            "Zero, tại sao lại ngồi một mình trong này, không cùng chơi đùa với bạn bè nữa sao?" Kuran Juuri tay cầm một ly rượu vang đến ngồi ở bên cạnh cậu, "Lại cãi nhau với Kaname sao?"

            Zero ngẩng mặt nhìn chị Juuri, sau đó gật gật đầu, "Cậu ấy đột nhiên không để ý đến em, chẳng biết tại sao."

            A... Kaname là đang ghen đi! Juuri xoa cằm ra chiều suy nghĩ, sau đó vuốt vuốt mái tóc của Zero, "Zero hiện tại rất khó chịu sao?"

            "Vâng." Zero dùng sức mà gật gật đầu.

            "Có muốn vui lên một chút không?", mỉm cười gian xảo.

            "Muốn." lại gật gật đầu.

            "Vậy uống một chút đi." Kuran Juuri đưa ly rượu trong tay đến trước mặt Zero, "Uống một chút sẽ không thấy buồn nữa." Ha ha... Chỉ cần uống rượu thì tốt rồi! Đến lúc đó Kaname nhất định sẽ không thể để mặc Zero được.

            Zero tiếp nhận ly rượu, sau đó hé miệng uống ngay một ngụm nhỏ, tiếp theo đem ly trả lại cho Juuri.

            "Làm sao vậy?" Juuri nhìn động tác trả ly rõ ràng cứng ngắc hơn lúc nãy của Zero hỏi.

            Zero lắc đầu, sau đó liền ngã xuống trên ghế sa lon.

            "A! Haruka! Zero lại bất tỉnh rồi!" Kuran Juuri thập phần kinh ngạc nhìn Zero, nó rõ ràng chỉ mới nhấp một ngụm nhỏ! Như thế nào... ngay cả một đứa bé cũng không đến nỗi bất tỉnh ngay lập tức chỉ với một ngụm rượu nhỏ như thế?

            "Để anh đưa nó về phòng Kaname." Kuran Haruka nhìn vợ mình đang vỗ nhẹ lên má Zero say ngủ trên ghế sa lon, khóe miệng cho dù rất tao nhã cũng nhịn không được run rẩy một chút, hai người này...

            Ngay lúc tay Haruka đụng đến Zero, cậu đột nhiên ngồi dậy, ánh mắt mơ hồ, giống như đang rất buồn ngủ. Nhìn qua Haruka đang kinh ngạc nhìn mình, sau đó vươn đôi tay nhỏ nâng mặt người trước mặt lên, cẩn thận nhìn nhìn... A... Không đúng... Đồ Con Nít không có lớn như vậy... Buông Haruka ra, Zero lảo đảo chạy đến bên cạnh đám vamipre Aidou ngoài sân.

            "Zero bị sao vậy?" Aidou chạy đến trước mặt cậu, mở to hai mắt nhìn một Zero đang mơ mơ màng màng.

            Zero nhìn người trước mắt, vóc dáng cùng mình không khác nhau lắm, làn da cũng rất mịn, lớn lên nhất định rất được, Đồ Con Nít! Nghĩ đến đây, Zero liền ôm lấy Aidou, "Kaname..." sau đó ở trên mặt Aidou nhanh chóng hôn một cái, "Kaname..."

            Kaname ở trong phòng nghe thấy tiếng cười đùa ngoài sân thì vô cùng khó chịu, đặc biệt là Aidou Hanabusa, dựa vào cái gì thu hút sự chú ý của Zero? Hơn nữa, Zero còn đáp ứng làm bạn tốt với cậu ta! Càng nghĩ càng tức giận! Nghĩ như vậy, Kaname Kuran mở cửa phòng, sau đó nhìn thấy Yuuki đang đứng trong góc.

            "Onii - chan..." Yuuki nhẹ giọng kêu lên.

            "Sao vậy, Yuuki?" Kaname nhìn Yuuki, vì bảo vệ Yuuki, không thể để cho người khác biết sự tồn tại của em, bình thường Yuuki đều là ngoan ngoãn một mình trong phòng ngầm, chưa bao giờ đi lên trên này, tại sao hôm nay lại ra đây ? Kaname có chút nghi hoặc.

            "Onii - chan... Anh rất thích anh Zero đúng không?" Yuuki chớp đôi mắt to hỏi.

            "Việc này..."

            "Yuuki cũng rất thích onii - chan!"

            "Anh cũng... thích em..." Kaname ôm lấy Yuuki, nhưng... đó không phải... yêu... Kaname bỗng nhiên bị ý nghĩ của chính mình dọa, rõ ràng Yuuki mới là người mình yêu, hiện tại tại sao lại nghĩ như thế? Nếu đây không phải là yêu, vậy người mình yêu thật sự là ai?

            "Nhưng là…nhưng là... Yuuki lại cảm thấy được onii - chan cùng anh Zero rất đẹp đôi! Mỗi lần nhìn đến hai người ở bên nhau, Yuuki đã cảm thấy rất hạnh phúc, so với onii - chan cùng Yuuki bên nhau còn hạnh phúc hơn rất nhiều! Chính là..." Yuuki cau mày, giống như đang đấu tranh nội tâm, "Onii - chan... Anh cùng anh Zero định ‘huyết khế’ đi, như vậy hai người có thể mãi bên nhau!" Không ngờ rằng tiểu Yuuki lại nghĩ đến chuyện này, tuy rằng không ai biết em tại sao lại nghĩ đến nó.

            Huyết khế... Trong truyền thuyết mấy trăm năm trước có một vampire đã yêu một nhân loại, bởi vì thời gian của hai người là bất đồng, vì thế vampire kia liền hút hết máu của người đó, đồng thời đem máu của mình cho người kia uống, sau đó, trong cơ thể con người kia sẽ tiến hành một lần ‘thay máu’, con người biến thành vampire, trong cơ thể chảy dòng máu của vampire kia.

            Nhưng là, mình thật sự muốn cùng Zero làm như vậy sao? Tất cả chỉ là trẻ nhỏ, thật sự có ‘yêu’ tồn tại sao? Nếu cùng Zero định ‘huyết khế’, như vậy Zero cũng sẽ trở thành một thuần chủng như mình ... Nhưng... nếu mình đích thật là yêu Zero như Yuuki nói, vậy còn Yuuki?

            "Onii - chan..."

            "Yuuki sao vậy?"

            "Anh Zero đang ôm cái anh tóc vàng kia kìa!" Nói xong, Yuuki cũng chậm rãi trở về phòng của mình.

            Cái gì! Kaname rất nhanh liền tiến đến bên cầu thang, sau đó nhìn thấy một Aidou bị Zero ôm đến hóa đá, hơn nữa, Zero lại đang lẩm bẩm cười nói gì đó bên cạnh! Kaname lập tức đi xuống cầu thang, phải nói là chạy xuống cầu thang mới đúng. Đi đến bên cạnh hai người bọn họ, dùng lực kéo Zero ra khỏi Aidou.

            "Cậu đang làm cái gì?" Kaname cầm lấy cánh tay Zero hỏi.

            "A... Kaname..." Zero đã hoàn toàn bị ma men khống chế suy nghĩ, nói cách khát là hoàn toàn say khướt, cậu hướng Aidou vươn đôi tay nhỏ bé, "Kaname..."

            Kaname xoay người Zero lại, lấy tay cố định hai bên má cậu, "Ta - Mới – Là -Kaname!"

            "Ah..." Zero nhìn vào đôi mắt đã sớm ngập sắc đỏ, đôi mắt lập tức trở nên ươn ướt, "Đáng sợ..."

            "Ra Kaname thật sự thích đứa bé này." Takuma cầm chén rượu mỉm cười nhìn cảnh tượng trước mắt.

            "Im miệng." Kaname lạnh lùng nói, không khí chung quanh nháy mắt chùng xuống không ít

            "Lạnh lùng... thật đáng sợ..."

            "Cùng ta trở về phòng!"

            "Buông ra... người xấu!"

            "Cùng ta trở về phòng!" Kaname nhịn không được lặp lại .

            Zero không hề giãy giụa nữa, mà là đáng thương như vậy nhìn Kaname, nước trong đôi mắt tím càng lúc càng dâng đầy, sau đó nhìn cổ tay bị cầm đến đỏ ửng lên của mình.

            Khóc...

            Thấy Zero khóc thành như vậy, Kaname tuy rằng rất không muốn, nhưng mà tâm lại lập tức mềm nhũn. Đem Zero ôm vào trong ngực, dịu dàng nói, "Zero, chúng ta trở về phòng được không? Xin lỗi... là ta sai… không nên nói với cậu như vậy"

            "..." Nghe những lời an ủi của Kaname, Zero đang từ khóc dần trở thành nấc lên từng tiếng.

            "Ngoan..."

            "Cõng ta..."

            Kaname cõng Zero trên lưng, sau đó quay đầu lại hung hăng nhìn Aidou Hanabusa liếc mắt một cái, nhưng lại phát hiện tiểu vampire tóc vàng đã ngây ngốc nhìn mình từ bao giờ, một chút phản ứng cũng không có. Có lẽ là bị hết Zero rồi đến Kaname dọa đến hóa đá luôn rồi.

            Trở lại phòng, Kaname đem Zero đang mơ mơ màng màng đặt trên giường, thay áo ngủ cho cậu, a... bây giờ mới để ý, quần áo cậu ấy mặc trên người đến bây giờ vẫn là của mình!

            Zero bị cởi cởi hết quần áo, cảm giác lành lạnh, vì thế không an phận co người lại, làm Kaname phải mất rất lâu mới mặc xong quần áo cho cậu, sau đó kéo chăn trùm lên người cả hai, chính mình cũng lên giường. Nằm cạnh Zero, Kaname phát hiện người bên cạnh không ngừng cựa quậy, vì thế liền ngồi dậy, giữ Zero thành hình người nằm dang tay chân, tiếp theo chính mình nằm đè lên cậu.

            Vì bị Kaname đè lên, Zero cũng dần dần bất động , qua một lát liền ngủ yên. Kaname vùi đầu vào một bên cổ Zero, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

            Hai đứa trẻ, cùng một nhịp đập, đầu dựa vào nhau, cứ như vậy say ngủ.

0 comments:

Post a Comment