CHƯƠNG 9
Kaname nắm chặt tay Zero, hai người cùng rời khỏi phòng Yuuki. Liền nhìn thấy Kuran Rido, kỳ quái chính là Kuran Rido lại hướng chính mình bay tới, Zero theo thói quen đưa tay lên, sau đó... một luồng sáng mãnh liệt khiến cậu không thể mở mắt, Zero cố nén đau mở mắt ra, lại nhìn thấy Kuran Rido ở trước mặt mình hóa thành tro tàn.
Chẳng lẽ đây là sức mạnh của mình? Luồng sáng chậm rãi tan đi... chung quang là một màn đêm mờ mịt..."Không lẽ đã xong!" Zero nói, lời nói tràn đầy vui mừng.
"Ta cho tới bây giờ cũng không biết Kiryuu lại dễ dàng biểu lộ sự vui mừng như thế trên mặt."
Kiryuu? Kiryuu? Là đang... gọi mình sao? Zero ngẩng đầu, Kaname Kuran? Đây là... Kaname Kuran... cảm giác mình trên tay đang cầm vật gì, Zero giơ tay lên... là Bloody Rose! Không thể tin được... hiện tại...
Zero quay đầu bước đi.
"A... Ta còn tưởng rằng... Kiryuu đây đang muốn giết ta cơ đấy."
Tôi lúc nào cũng muốn giết chết anh, chính là... tại sao lại làm cho ta nhìn thấy bóng dáng của Đồ Con Nít luôn dịu dàng gọi ta Đồ Trẻ Con trong Kaname Kuran trước mặt? Đúng vậy, vừa nghe những lời nói không hề mang theo một chút hơi ấm kia, Zero cảm thấy rất đau, chính mình đã trở lại Học viện Cross, nơi này... đã không còn là Kuran gia của mười năm trước.
"Zero!" Yuuki chạy tới, "Anh…Kaname..."
"Yuuki, đã đến lúc phải đi rồi."
Zero không thể nghe được gì nữa, hiện giờ, cho dù có muốn lừa gạt chính mình, cũng không thể không thừa nhận đã trở về đến Học viện Cross. Cái gì cũng muốn bảo vệ mình... cái gì ‘huyết khế’... cái gì cùng chìm vào bóng tối... Zero hơi cúi đầu phẩy phẩy sau gáy như muốn đem tất cả mọi thứ vất đi, "Quả nhiên... là giấc mộng... chính mình vẫn chỉ là một tên có thể sa đọa thành level E bất cứ lúc nào... Cái gì mà thuần chủng... làm sao có thể..."
Ngày hôm sau, Yuuki cùng Kaname Kuran và đám vampire quý tộc luôn đi theo anh rời Học viện, lúc đến cổng trường, Kaname dừng lại trong chốc lát, vẻ mặt có chút thâm trầm, giống như đang nghĩ đến điều gì, hoặc như là đang chờ cái gì.
"Anh Kaname?" Yuuki có chút nghi hoặc nhìn Kaname, nhưng lúc nhìn thấy biểu tình của anh, sắc mặt cô cũng bắt đầu có chút kỳ quái. "Anh Kaname... Làm sao vậy..."
"A..." Kaname mỉm cười nhìn về phía Yuuki, "Không sao, chỉ là..." Kaname lắc lắc đầu, "Không có gì." Nói xong tao nhã cùng Yuuki rời đi, thật sự đi rồi.
Zero đương nhiên không có ra mặt, cậu chính là tránh ở phía sau một thân cây lớn nhìn theo bóng dáng Kaname Kuran, lúc người thuần chủng đặt bước chân đầu tiên ra khỏi cổng Zero cũng đồng thời xoay người, bước về hướng ngược lại, cậu cùng Kaname Kuran... có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại, hai người bọn họ rồi sẽ kết hôn, kéo dài dòng máu Kuran cao quý, mà chính mình... nói không chừng sẽ tự sát trước khi trở thành một level E, sau đó hóa thành tro tàn, không ai tìm ra, không ai nhớ đến. Kaname Kuran cái gì cũng không biết, nhưng là mình lại đi yêu anh ta... Ha ha... Mình rốt cuộc đã làm sai điều gì, mỗi khi cứ nghĩ đã chạm tay đến hạnh phúc, hạnh phúc lại nhẫn tâm bỏ rơi chính mình.
Lúc mình yêu Yuuki, cô ấy trở thành một vampire thuần chủng... Đến lúc yêu Kaname Kuran, anh ta lại cái gì cũng không biết...
Mỉa mai... thật sự rất muốn cười chính mình một cái... nỗi đau mờ nhạt dần trở nên hằn sâu, luẩn quẩn trói buộc suy nghĩ của cậu, không buông tha.
Đi vào cổng chính kí túc xá Mặt Trăng, Zero tưởng như vẫn nghe thấy thanh âm mở cửa, nhìn thấy một đám vampire luôn là trung tâm của sự chú ý theo sau Kaname Kuran bước ra, chính là trên thực tế... từ hôm nay trở đi, ở trong này đi ra... sẽ không còn một người luôn toát ra khí chất cao quý, không còn một giọng nói dịu dàng luôn động viên Yuuki, nụ cười tao nhã, đôi mắt màu rượu đỏ luôn nhìn thế giới với một sắc thái ảm đạm lãnh khốc, cũng sẽ không còn nữa... những nữ sinh khối Ngày luôn thần tượng bọn họ làm sao còn có thể tụ tập nơi đây. Zero ngẩng đầu, đôi mắt tử đinh dần trở nên mơ hồ, hé miệng, nơi cổ họng phát ra một cái tên đã thay đổi cả cuộc đời cậu, "Kaname... Kaname..."
"Này!"
Đột nhiên, một cô gái nhảy tới trước mặt Zero, chính xác mà nói là rớt xuống! Zero rất nhanh đã lấy lại tinh thần, "Ngươi là ai."
"A!" Cô gái đột nhiên cúi nhẹ người, hướng Zero chào, "Kiryuu - kun xin chào, tôi là người của Thời không Cục, cách đây không lâu Thời không Cục đột nhiên xuất hiện một vài phần tử nổi loạn, nổi dậy gây đảo lộn trật tự không gian thời gian một chút, theo tôi điều tra, anh là một trong số những người bị ảnh hưởng, thật có lỗi, mang đến phiền phức cho anh, xin hỏi... cơ thể anh có chỗ nào không khỏe không? Chúng tôi có thể chữa trị miễn phí cho anh."
"Không khoẻ?" Zero nhếch môi nói, "Các ngươi... có thể hàn gắn những ký ức đã mất sao?"
"Hả…việc này?"
"Đừng làm phiền tôi." Bỏ qua người tự nhận là đến từ Thời không Cục, Zero tiếp tục bước đi không quay đầu lại, thì ra không phải là mơ... Ha ha... như thế càng khiến cậu đau đớn! Không phải mơ, chính mình từng thật sự có một cuộc sống vui vẻ vậy sao, Kaname Kuran từng thật sự lo lắng chăm sóc cho mình! Việc này so với mộng càng thêm ngàn lần đáng sợ!
"Kiryuu - kun? Kiryuu – kun anh bị sao vậy?"
Đã nói đừng làm phiền ta! Zero nghe giọng nói hốt hoảng của cô gái kia, rất muốn xoay người cảnh cáo cô ta một tiếng, dù sao cậu thật sự là không thể đối xử dịu dàng với ai như đã từng với Yuuki. Zero xoay người, nhưng lúc nhìn thấy ánh mặt trời chói lóa sau lưng, cậu cảm giác cả người giống như bị thiêu đốt, nóng vô cùng, không lẽ... đã đến lúc rơi xuống level E rồi sao!
Ánh mặt trời... không còn thuộc về mình nữa rồi ... Zero thống khổ nhắm mắt lại.
-~*~-
Lúc tỉnh lại, vẫn là một chiếc giường thật thoải mái. Sự trang trí trong căn phòng này... giống như lúc ở Kuran gia như đúc, không lẽ…mọi chuyện lại lặp lại? Zero lập tức cúi xuống kiểm tra tay chân mình... Không đúng, chính mình cũng không có nhỏ đi, vậy tại sao...
"Zero, cậu tỉnh rồi?"
"Chị…Juuri?" Không thể nào, lại là chuyện gì nữa?
"A~~~! Không ngờ rằng Zero lớn lên sẽ đẹp trai như vậy!" Kuran Juuri theo thói quen tiến lên phía trước kéo kéo hai bên má cậu.
"Em..." Tại sao lại ở chỗ này? Zero không biết nên hỏi như thế nào.
"Là Mizu – chan đưa cậu đến đây."
"Mizu - chan?"
"A... Cô ấy chính là..."
"Juuri." Kuran Haruka từ ngoài cửa đi đến, "Để Zero nghỉ ngơi thêm một chút đi, nó mới trở thành vampire, hiện tại đang là lúc yếu nhất, để Takuma chăm sóc Zero, em không được ăn hiếp nó như vậy."
"Không phải, người ta rõ ràng là đang yêu thương Zero!" Nói xong, Kuran Juuri rất không cam lòng nhưng cũng cùng chồng ra khỏi phòng.
"Chào! Kiryuu - kun"
"Ichijou... Takuma..." Chính mình đã chết rồi sao? Zero nghĩ như vậy, vì cái gì toàn nhìn thấy những người đã chết? Chẳng lẽ... đây là nơi gọi là ... địa ngục? "Anh là quỷ sao?" Một địa ngục đặc biệt dành cho vampire? A... chính mình chi là một LEVEL E, không lẽ sau khi chết lại được xuống cùng một địa ngục với thuần chủng và quý tộc... Đây quả thực chính là...
"Haizzz..."
Nghe thấy Takuma thở dài, Zero ngẩng đầu, sau đó liền thấy khóe miệng anh ta có chút run rẩy, xem ra chính mình đã đoán sai, nói vậy, nơi này không phải địa ngục sao...
0 comments:
Post a Comment