Nơi tự sướng!!!
Chỉnh tag tầm bậy nên menu chỉ có tác dụng trưng cho vui là chính cho đẹp là 10, để kiếm chính xác bạn vui lòng kéo xuống dưới và dùng mục search ngay trên phần Recent posts ha :">


Saturday, November 19, 2011

Lá thứ nhất

                Kaname Kuran.


            Tôi nghĩ mình nhớ anh!

           Mùa đông nơi trấn nhỏ, một mình ngồi trong quán mì ấm áp, bất chợt rất nhớ anh.

            Tôi dường như lại nhìn thấy anh trong bộ đồng phục trắng tao nhã bước trên những con đường ở Học viện Cross, tóc phiêu dật theo gió, dừng lại nói với tôi: "Zero, thân thể có khỏe không?" Anh nhìn thấu của tôi ẩn nhẫn. Mà tôi, bởi vì nhiệm vụ nặng nề cùng sau bao năm khắc chế khát vọng máu tươi liền như vậy mà ngã xuống. Sau này Yuuki nói, là anh đón được tôi.

            Tôi từng nghĩ, trừ bỏ hai nguyên nhân khách quan đó ra, nhất định là vì câu nói của anh: “Zero, thân thể có khỏe không?” Kaname, anh thật sự rất lợi hại, không hổ là đế vương thuần chủng. Vì cái gì tôi ở trước mặt anh ngay cả muốn che dấu một chút đều khó như vậy?

            Nhưng ‘dường như’ cũng chỉ là ‘dường như’, thật sự anh không có xuất hiện, trước mặt tôi vẫn chỉ là tô mì sợi nóng hổi, tản ra một hương vị xa lạ.

            Kaname, mì sợi này biết, mùa đông năm nay, tôi là như thế nào nhớ anh!

            ...

            Lần đầu gặp anh, Kaname, là ở nhà Hiệu trưởng, tôi cùng Yuuki, còn có người kia luôn tự xưng là ‘cha’ cùng nhau ăn bữa tối, thời điểm anh xuất hiện Yuuki liền nhảy dựng lên nhào vào lòng anh, sau đó anh ôm Yuuki đi đến trước mặt tôi, lộ ra cặp răng nanh kiêu ngạo tượng trưng cho dòng thuần nói: "Ta là Kaname Kuran!"

            Ngày đó trong tôi chỉ có hận, hận tất cả lũ vampire, nhất là thuần chủng, khi anh lộ ra hai chiếc răng nanh bén nhọn, tất cả lý trí của tôi đều sụp đổ, giết, tôi muốn giết anh, thời điểm cầm lấy chiếc nĩa trên bàn ăn nhằm vào anh, tôi thậm chí đã nghĩ cùng xuống địa ngục. Thấy anh, làm cho tôi nhớ tới mối hận diệt gia, nhớ tới nỗi sỉ nhục khi bị vampire cắn qua. Làm cho tôi cảm thấy được cơ thể bị đồng hóa này thật sự rất bẩn. Sau đó anh lại lộ ra hai chiếc răng nanh, nheo lại ánh mắt nở nụ cười, cũng đồng thời hóa giải tất cả công kích của tôi. Làm cho tôi hiểu được: chính mình thật sự rất nhỏ bé. Cũng cho tôi kiên định: ta hận vampire.

            Học viện thành lập khối Đêm, anh dẫn theo những vampire quý tộc vẫn luôn theo mình tiến vào kí túc xá Mặt Trăng. Biết rõ thân phận vampire của các thành viên khối Đêm, Yuuki cùng tôi trở thành ‘sự đảm bảo’ cho việc này. Bây giờ nghĩ lại thật sự là châm chọc!

            Toàn bộ thế giới đều biết anh đối với Yuuki rất tốt, đương nhiên tôi cũng không ngoại lệ, ngay từ lần đầu tiên đã biết. Mỗi lần anh đi ra, những vampire quý tộc đi theo anh luôn được chào đón như siêu sao người mẫu, đùa giỡn có, lạnh lùng có. Mà anh vẫn là im lặng đi đến trước mặt Yuuki nói một câu vạn năm không đổi: "Vất vả cho em, Yuuki." Tôi kỳ thực cảm thấy rất lạ, với anh mà nói, chúng tôi cần sự cảm thông sao? Đi qua bên cạnh anh, Aidou lải nhải: Đây là người yêu của Kaname - sama sao? Chưa từng nghe Kaname - sama nhắc qua. Cứ lặp lại những câu nói ngu ngốc. Sau đó cười mỉa mà gọi Yuuki, gọi chẳng để nói gì, cũng chỉ là cười mỉa. Nhìn thật khó chịu. Tiếp theo anh quay đầu lại nhìn tôi, cái nhìn kia mang ý nghĩa gì? Lúc ấy tôi thật sự xem không hiểu, cũng không muốn hiểu. Nhưng không hiểu không có nghĩa là tôi không rõ ánh mắt đó cùng với ánh mắt anh luôn dõi theo Yuuki là bất đồng. Đáy lòng chợt nổi lên một nổi sợ mơ hồ.

            Không thể phủ nhận, Kuran Kaname, anh là người con trai hoàn mỹ nhất tôi từng gặp, (không biết dùng ‘người con trai’ để nói về anh có thích hợp không. Dù sao cũng không rõ tuổi của anh) ở trên người của anh, có một loại cao quý không thể diễn tả bằng lời, anh đứng đó, tuyệt đối im lặng, nhưng tôi vẫn thấy được anh là bá vương, bên trong vẻ im lặng kia.

            Ngày đó khó được cơ hội cùng nhau ăn cơm tại nhà Hiệu trưởng, chúng ta đều có uống một chút rượu. Không tại sao, chỉ là muốn uống. Tửu lượng của tôi không tốt, lúc sắc mặt Hiệu trưởng còn không thay đổi, tôi đã muốn gục xuống bàn. Lấy cớ đi vệ sinh trở về, nhìn thấy hai người ở dưới bàn nắm chặt tay nhau. Đột nhiên cảm thấy được có điểm mất mác. Tôi không nghĩ mình lại yêu anh nhanh đến vậy, chỉ là cảm thấy có chút mất mác, cùng với, cô đơn.

            Tôi nghĩ mình yêu Yuuki, nhưng tôi lại không phải dạng tùy tiện đi yêu một người, tôi thậm chí cũng không rõ mình yêu cô ấy, cụ thể là yêu cái gì. Yuuki là một lựa chọn tốt, thế nhưng tôi cùng cô ấy, không phải là một lựa chọn đúng.

2 comments: