Tiêu đề: SHMILY
Tác giả: fenglingling
Editor: TokiJung
Thể loại: Cung đình hầu tước
Pairing: only KanZe
Văn án:
Đứng ở tầng cao nhất, đức vua cúi người nhìn dòng người nô nức trên những con đường bên dưới, không có chỗ nào là không vui múa ca hát.
Cảm giác có người đi tới phía sau, ngài chậm rãi quay lại.
"Trước khi cuộc sống của ta chấm dứt, ngươi vẫn sẽ bên cạnh ta chứ!"
Đối phương quỳ xuống một gối, nâng tay ngài, trên mu bàn tay nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn:
"Yes Your Majesty."
o0o
Đêm khuya, tại một tòa biệt thự đồ sộ nào đó.
Cứ việc nhiệt độ bên ngoài là dưới mức 0 độ, bên trong nhưng lại náo nhiệt như cảnh xuân.
Đại sảnh được trang hoàng nguy nga lộng lẫy, âm nhạc chậm rãi lưu động, ánh sáng ấm áp tỏa ra từ ngọn đèn thủy tinh trên đỉnh bao trùm một đôi nam nữ say sưa khiêu vũ, trong không khí như tràn ngập một thứ hương vị xa hoa.
“Thất thần khi đang cùng một quý bà khiêu vũ cũng không phải là hành vi nên có của một quý ngài đâu, bá tước!”
Thanh âm của bạn nhảy đem vị bá tước trẻ quay trở lại với hiện thực, trước khi cô gái kịp chuyển ánh nhìn đến nơi bạn nhảy của mình chăm chú nãy giờ, anh đã nhanh chóng cải biến tiêu điểm.
“Ta vẫn biết, những kẻ sống trong hắc ám luôn hướng tới quang minh, chính là thật không ngờ, Kuran Bá tước nổi tiếng hào hoa lạnh lùng cũng là như thế.”
Đó là một bức tranh về thiên sứ, mặt nước trong phản chiếu hình ảnh của hai thiếu niên, trán chạm vào nhau, từ từ nhắm hai mắt, làn da trần trơn mịn nổi bật giữa khu rừng anh đào trắng trổ bông, phía sau bọn họ là một mảnh hỗn độn, không trung cũng là từng mảng màu lớn hỗn tạp, từ lam đến đỏ, phân không rõ giới hạn.
“Chỉ có điều, so với việc đem tầm nhìn lãng phí ở hai thiên sứ không thể chạm đến trong bức tranh, thiếu niên rõ ràng trước mắt không phải đáng giá hơn sao?”
Cô gái nói đến chính là thiếu niên đang ẩn nấp trong bóng tối hiếm hoi của hội trường, cách bức tranh không xa, mặc dù là trang phục quý tộc, nhưng không có nửa điểm muốn tham dự bữa tiệc, cho dù cách xa như vậy, cô cũng có thể cảm giác được trên người cậu tản mát ra một vẻ ‘không phận sự chớ gần’, cùng không khí náo nhiệt của tiệc rượu hoàn toàn không thích hợp.
Không biết bởi vì ánh nhìn của cô quá mức nồng nhiệt, hay là thiếu niên giác quan nhạy cảm, vốn đang cúi đầu nhìn chòng chọc vào đôi giày của mình, thiếu niên ngẩng mặt đối diện với ánh mắt của cô, sau đó lại nhanh chóng quay đi chỗ khác, không chỉ có thế, cậu còn lui lại sau mấy bước, đem chính mình hoàn toàn giấu vào góc tối.
“A~~, thật đáng tiếc.”
Nói đến đây, cô gái ngẩng lên nhìn người bạn nhảy cao hơn mình một cái đầu, đối phương lịch lãm đưa đến một ly rượu đỏ sóng sánh, hơn nữa còn tặng kèm một nụ cười có thể khiến tất cả sinh vật gọi là phụ nữ ngây ngất, đương nhiên, trong đó không bao gồm cô.
Nhận lấy cốc rượu, cô thướt tha kéo chàng trai rời khỏi sân nhảy, dừng lại bên cạnh chiếc bàn dài phủ đầy thức ăn.
Trên chiếc khăn trải bàn trắng không một hạt bụi bày đầy cao lương mỹ vị, những ổ bánh mì dài yên vị trong chiếc rổ mây, đặt cạnh những chén dĩa sứ trắng cùng dao nĩa mạ vàng, tất cả đều được chạm trổ tinh xảo, một tháp bánh gato được sắp xếp cẩn thận ngay giữa, còn có rất nhiều món hải sản đang được những đầu bếp nổi danh đích thân mang ra, ngoài ra hai góc bàn là hai chiếc ly thủy tinh cỡ đại chứa đủ loại bánh kẹo đầy màu sắc dành cho trẻ em. Dọc theo bàn ăn là những giá nến sang trọng, ánh lửa làm cho thức ăn trên bàn thản nhiên khoác lên một màu mật vàng óng, nhìn qua cũng đủ làm cho kẻ khác thèm nhỏ dãi.
Nhưng, đối với bọn họ mà nói, đây cũng chỉ là đồ trang trí, thức ăn của bọn họ, chưa bao giờ là những thứ này.
Đó là một thứ càng ngọt ngào, càng ấm áp.
Những người hầu phục vụ đã lui xuống hết, bên cạnh có hai vị quý tộc đang tụ lại thấp giọng thảo luận gì đó, là chủ đề nóng nhất hiện nay, tương lai của đế quốc này, trụ cột quốc gia - Hoàng đế bệ hạ - bởi vì hao tâm tổn trí trị vì nhiều năm tích tụ lại, hiện đã lâm bệnh nặng, chuyện này nhanh chóng lan tỏa khắp mọi ngõ ngách đất nước, mà mọi người đều biết, Hoàng đế bệ hạ đối với vị Hoàng hậu đã sớm qua đời tình thâm nghĩa nặng, người thừa kế chính thức chỉ có một, năm nay vừa tròn mười hai tuổi, công chúa Yuriko. Vậy nên hai suy luận được đi đến nhiều nhất là “Đế quốc sẽ có đệ nhất nữ vương” và “Hoàng đế kế vị sẽ là một trong Tam đại Công tước”. Không chỉ có trong cung, ngay cả dân gian cũng bàn tàn rất sôi nổi, thậm chí còn truyền ra một tin đồn “Hoàng đế bệ hạ còn có một hoàng tử lưu lạc”, nhưng bởi vì phía trước có đề cập đến tình cảm giữa Hoàng đế và Hoàng hậu quá cố mà rất nhanh bị phủ quyết.
“Công chúa điện hạ chính là huyết mạch của bệ hạ, nàng lên ngôi là hợp tình hợp lý.”
“Ta cho rằng trong Tam đại Công tước, Hiou Công tước là có nhiều khả năng nhất.”
“Nhưng còn Kurosu Công tước...”
“Ohno Tử tước nói không sai, không nói đến tiềm lực của ba vị Công tước, chỉ bằng nhan sắc của Công tước phu nhân là đã có thể làm ra thanh thế rất lớn.”
“Ý ngươi, là vị được xưng là ‘đế đô hoa hồng’ Shizuka phu nhân sao?”
... ...
“Ha ha.” Nghe được chính mình vì năm rồi mới cự tuyệt gần hai mươi lời cầu hôn của các quý tộc nội quốc và cả các quốc gia lân bang mà được đến danh xưng, Hiou Công tước che quạt nhẹ giọng cười.
Người trẻ tuổi đúng là sôi nổi, đề tài của cuộc bàn tán dần chuyển từ chính trị sang đủ loại nội dung trên trời dưới đất, không hề biết rằng nhân vật chính được họ nói đến đang đứng ngay cạnh mình, đương nhiên bọn họ căn bản cũng sẽ không đem vị mỹ nhân thoạt nhìn chưa đến ba mươi này cùng Công tước phu nhân có bất cứ liên hệ gì.
Thảo luận càng lúc càng ác liệt, cũng có không ít người gia nhập vào, đến lúc nội dung lại quay về những tình sử nơi cung điện, một thanh âm va chạm không nhỏ đánh gãy cuộc nói chuyện, thu hút sự chú ý của bọn họ.
Dù đã học qua không biết bao nhiêu gia giáo nghiêm khắc, thiếu nữ vẫn là lần đầu tiên tham dự một tiệc rượu long trọng như vậy. Tính chuồn êm đi ra nhưng lại sợ bị người quen bắt gặp, bởi vì quá căng thẳng mà vô tình đụng phải người trước mặt, để rồi nhận lấy ánh mắt tò mò từ bốn phương tám hướng, hận giờ phút này mặt đất không thể hiện ra một cái lỗ cho cô chui vào, càng không cần phải nói đến việc nhặt chiếc khăn tay bị rơi trên đống mảnh vỡ thủy tinh trên sàn lên.
Mà người bị hại lại so với cô bình tĩnh hơn nhiều, cậu cúi người đem khăn tay nhặt lên, đưa tới trước mặt cô.
Lòng tràn đầy cảm kích nhận lấy khăn tay, thiếu nữ rất nhanh phát hiện có cơ hội báo đáp, cô lại đưa khăn tay ra, “Tay ngài chảy máu, nếu không chê ngài có thể dùng thứ này.”
Trên ngón tay tinh tế trắng nõn của thiếu niên là một vết thương nhỏ, có lẽ là lúc nhặt khăn bị thủy tinh cắt trúng, đã bắt đầu chảy máu ra ngoài.
Màu rám nắng trong đôi mắt thiếu nữ rất giống của một người cậu rất quen thuộc, nhưng người kia sẽ không như vậy chân thành nhìn thẳng chính mình, trong mắt bao hàm ý cười, ánh mắt đó rốt cuộc đã khiến cậu lưu luyến bao nhiêu năm rồi.
Rơi vào hồi ức, thiếu niên không có phản ứng gì, nghĩ có thể mượn khăn tay để có thể một lần nữa nhìn thấy cậu, bất chấp cái gọi là ngượng ngùng cùng rụt rè, thiếu nữ tiến lên muốn tự tay băng vết thương lại, nhưng lại chạm đến khoảng không.
Nhanh chân hơn cô, đã có người đem ngón tay của thiếu niên đoạt qua.
Mãi đến lúc đầu ngón tay truyền đến cảm giác ấm áp, thiếu niên mới hồi phục tinh thần, phát hiện ngón tay của mình đang bị người ngậm trong miệng, xúc cảm tê dại từ đầu ngón tay lập tức lan ra toàn thân, đến chân tóc cũng như bị dòng điện làm cho căng ra, sau đó cậu phát hiện, cả hội trường không hẹn mà cùng ồ lên, nhưng người đỏ mặt không phải hai đương sự mà là thiếu nữ, chiếc khăn lụa trong tay cô lần thứ hai thân mật tiếp xúc với mặt đất.
Nhìn bóng dáng thiếu niên chạy đi, vị bá tước trẻ tuổi khiến hơn 80% thiếu nữ trong vương quốc hằng đêm ôm mộng đi vào giấc ngủ - Kaname Kuran - khóe miệng hiện lên một tia cười khổ khó phát hiện.
“Xin cẩn thận một chút, Kurosu tiểu thư.”
Đưa tay khăn nhặt lên trả lại cho thiếu nữ, nâng tay cô cho một nụ hôn, bỏ lại câu nói như vậy, sát bên người mà qua.
Thẳng đến lúc này, bị từng đợt lại từng đợt kinh ngạc chấn động đến hư huyễn đầu óc chính là con gái của Kurosu Công tước – Yuuki tiểu thư mới hồi phục tinh thần lại, hai mắt bởi vì bị phát hiện thân phận mà trừng lên thật to, mà bá tước đã sớm trở lại bên cạnh bạn nhảy của ngài, hai người lại thấp giọng nói với nhau gì đó.
“Ha ha, rõ ràng không lâu phía trước còn là một tiểu thiên sứ dễ vỡ mặc người nhào nặn, như thế nào liền biến thành tiểu mèo hoang giương nanh múa vuốt rồi?” Công tước phu nhân dùng quạt che giấu khóe môi cong lên, đôi mắt qua nhiều năm không mất vẻ phong tình giảo hoạt nhìn bá tước.
Kaname không để ý đến ý tứ cười nhạo hàm xúc trong lời nói của người đối diện, tại trước mặt vị phu nhân này, anh không cần phải che dấu, chỉ là chân mày thanh nhã hơi nhíu lại, nhưng bộ dáng vương tử u buồn này cũng đủ làm cho những phu nhân tiểu thư đang nhìn lén vị bá tước trong mộng cách đó không xa càng thêm mặt đỏ tim đập.
“Đại khái là đang trong giai đoạn mới lớn đi!”
Trở về chỗ cũ mang theo hương vị thản nhiên lưu lại trong miệng, Kuran Bá tước nhẹ xoa huyệt thái dương trả lời như thế.
“Đừng bận tâm đến những chuyện đau đầu như vậy nữa, đi gặp gỡ giao lưu các tiểu thư bên kia thì sao?” Kaname nhìn theo phương hướng của chiếc quạt lông vũ trong tay bạn nhảy, chống lại tầm mắt của anh là ba vị tiểu thư hét lên một tiếng sau đó đều quay đầu đi, rồi lại lập tức trộm nhìn qua.
“Như vậy xin thứ cho ta thất lễ không tiếp tục cùng ngài được, Shizuka phu nhân.” Công tước phu nhân khuê tên là Shizuka, đa số quý tộc khác đều xưng hô với cô như vậy.
...
Kuran Bá tước trở lại lâu đài của mình đúng vào lúc nửa đêm, từ trên xe ngựa bước xuống anh ảo não phát hiện, bản thân không cẩn thận nên đã khiến cho vạt áo choàng vừa ý nhất bị dính bẩn, dù rằng bằng mắt thường sẽ nhìn không ra, một vết máu khô đã hoàn toàn dung nhập màu đen của áo choàng. Mà chủ nhân của vết máu – có lẽ là một trong ba vị tiểu thư ban nãy – bây giờ đang nằm trên chiếc giường nhung thiên nga mềm mại cao cấp ngủ say sưa.
Cô sẽ không nhớ rõ rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, trên người quần áo vẫn nguyên vẹn gọn gàng đều cho thấy vị tình nhân trong mộng của hầu hết thiếu nữ đế đô quả thật là một con người đứng đắn, sau đó cô sẽ vì vậy mà lâm vào một căn bệnh vừa ngọt ngào lại tra tấn, tương tư.
Việc như vậy Kaname không phải làm lần đầu tiên, đương nhiên cũng sẽ không là lần cuối cùng.
“Ngài đã trở về, Kaname - sama.” Ivy là người quản gia anh mang từ ‘nhà’ theo, cô tiếp nhận mũ cùng gậy chống của chủ nhân, “Nước ấm đã được chuẩn bị, ngài còn việc gì phân phó không ạ?”
Kaname lắc đầu, đưa nốt hai chiếc bao tay trắng cho Ivy, mà áo choàng đã bị anh ném ở đâu không rõ, vừa đi được vài bước lên thang lầu thì đột nhiên ngừng lại, “Ivy.”
“Thưa vâng.” Bị gọi lại, người nữ quản gia cung kính dừng bước, im lặng chờ chủ nhân phân phó.
Thời gian dài trầm mặc.
Tiếng bước chân tạm dừng lại vang lên, thẳng đến chủ nhân biến mất ở chỗ rẽ, Ivy mới ngẩng đầu lên.
“Nếu là tiểu thiếu gia, cậu ấy giờ này có lẽ đã ngủ.”
Giống như là tự nói mình nghe, thanh âm của Ivy rất khẽ.
Kaname ngừng lại một chút, sau đó lại lộ ra vẻ mặt cười khổ mới xuất hiện không lâu phía trước.
Từ khi nào, tâm tình của mình dễ dàng bị nhìn thấu như vậy.
Đặt tay lên nắm cửa bên cạnh, cánh cửa gỗ lim nặng nề nhưng không một tiếng động bật ra một khe hỡ, Kaname đẩy cửa đi vào, thảm trải sàn cao cấp hút hết mọi tiếng bước chân, tiểu vương tử của anh vẫn đang ngủ say.
Trong phòng thoang thoảng một hương vị, loại hương vị đã duy trì suốt bốn năm nay. Chính vì có nó, anh mới có thể ở một nơi đầy thị phi này tận hưởng vô số đêm yên lặng, tùy ý dùng tầm mắt miêu tả dung mạo của thiếu niên, thậm chí còn làm một chuyện khác...
Trên giường nệm màu trắng là một cái tổ kén bự, bá tước khẽ cười một tiếng, ở bên giường ngồi xuống, chống một tay bên gối, một tay đem tấm chăn kéo nhẹ, những sợi tóc bạc dần dần lộ ra, bởi vì mê man trong giấc ngủ, gương mặt từ trước đến nay trắng nõn bao phủ một tầng nhàn nhạt phấn hồng.
Kaname nhìn khuôn mặt ngủ say của thiếu niên, chậm rãi cúi người, đem môi của mình khắc lên đôi môi mọng nước kia.
Chỉ là một nụ hôn lướt qua bởi vì thiếu niên vô thức đáp lại mà mất đi khống chế, đầu lưỡi linh hoạt thâm nhập vào khoang miệng ấm áp, một chút một chút đảo qua từng ngóc ngách, vòm miệng, lợi, thậm chí mỗi một cái răng.
Hơi thở tươi mát mang theo hương vị đặt trưng của thiếu niên bị rút đi, với Kaname mà nói, như một thứ thuốc gây nghiện ngọt ngào, mãi đến khi thiếu niên hô hấp không thuận theo bản năng rên rỉ thành tiếng, nụ hôn mới đình chỉ.
Thiếu niên sắc mặt ửng đỏ, khuôn ngực phập phồng, nhưng vẫn như trước không có tỉnh lại.
Muốn càng nhiều, càng nhiều...
Trong lòng luôn có một thanh âm nói như thế, từ bốn năm trước đã bắt đầu.
Kuran Bá tước vội vàng rời khỏi căn phòng.
Kaname Kuran, lúc kế thừa danh hiệu Bá tước cũng chỉ là cười cho qua, nếu như tình huống hiện tại bị người bắt gặp, nói thí dụ như vị kia từ trước đến nay xảo quyệt nổi danh - Shizuka phu nhân, thật không biết sẽ bị cười nhạo đến mức nào.
Từ trong tủ rượu lấy ra một lọ chất lỏng, ngọn đèn mờ làm nổi bật lên, thứ chất lỏng màu đỏ tươi như ẩn hiện một ánh sáng quỷ dị.
Khẽ nhấp một ngụm, bá tước ngã người vào ghế dựa, đột nhiên nhớ lại chuyện của mười sáu năm trước.
Khi đó còn bị cha lấy lý do tuổi nhỏ thể chất yếu đuối phải được bảo vệ, nên chưa từng lộ diện trước mặt người khác. Đó là đương nhiên, mười sáu năm trước anh đã mang bộ dáng như bây giờ, thậm chí còn về sau, chỉ cần anh nguyện ý, suốt đời cũng sẽ không già, đây cũng không phải loại ý nghĩ viễn vông nhất thời gì.
Bởi vì bọn họ vốn không phải là những sinh vật bị thời gian ràng buộc.
Một vài quyển sách miêu tả bọn họ như thế này: “Sở hữu vẻ đẹp nhân loại khó có thể có được, lấy máu tươi làm thực phẩm, làm cho người sa đọa... quái vật, vampire.”
Đi vào cuộc sống của nhân loại trong lúc đó chẳng qua chỉ như một trò chơi giết thời gian của bọn họ, nếu bọn họ muốn, đừng nói là bá tước, đến danh xưng Hoàng đế cũng không phải việc khó.
Mà ở nơi này có thể lưu lại mười sáu năm, không thể không nói, thiếu niên đang ngủ cách anh một bức tường là một nguyên nhân rất lớn.
Bởi vì lúc mới đến nghe lời cha mẹ đi chào hỏi một chút Công tước phu nhân, lúc bấy giờ là Shizuka tiểu thư, lấy thân phận là chủ nhà đồng thời là ‘người đi trước’, dẫn anh đi tham quan nơi này.
Lúc ấy đã là nửa đêm, nhưng đối với những sinh vật dạ hành như bọn họ mà nói, lại hoàn toàn là thời điểm thích hợp nhất để xuất hành.
Trên đường quay về, Shizuka tiểu thư vô tình phát hiện – có một đứa trẻ sơ sinh bị vứt bỏ ven đường bị tuyết phủ kín, có lẽ đã lạnh cóng đến không còn khí lực, chỉ còn nấc lên từng tiếng oa oa khe khẽ, nếu cứ bỏ mặc như vậy, không quá một giờ, sẽ về với Thượng đế như lời của nhân loại.
Vị Bá tước tương lai chỉ đơn giản là từ cửa sổ xe nhìn thoáng qua, sau đó liền buông mành, “Đi mau.” Lạnh lùng hạ lệnh như vậy đối với phu xe.
Nhân từ và vân vân, cho tới bây giờ đều không có hiện ra trong từ điển của anh.
Ngoài ý muốn, đứa trẻ tưởng như không còn sự sống lại vào thời khắc này lớn tiếng khóc lên, như là biết mình đã hoàn toàn bị vứt bỏ, dùng hết tất cả chút sức lực cuối cùng, khóc đến khàn cả giọng.
Cuối cùng cũng là mang nó theo về nhà, cũng không phải cái gì gọi là lòng tốt trỗi dậy, chỉ là chịu không nổi người đàn bà kia lải nhải mà thôi.
“Kaname - sama!” Vừa vui mừng gọi tên, cậu bé vừa nhào vào lòng bá tước khi anh mới đặt chân vào cửa, ngẩng đầu lên dùng đôi mắt tím trong sáng nhìn anh, “Hôm nay là sinh nhật của Zero, Ivy làm bánh ngọt.”
Ôm lấy bé trai còn chưa đứng đến phần eo của mình, rõ ràng vẫn luôn chú trọng vấn đề dinh dưỡng, nhưng tại sao so với những đứa trẻ đồng trang lứa lại nhỏ con hơn rất nhiều, từ lúc thu dưỡng đứa bé này đến bây giờ, cũng đã qua mười hai năm .
Lúc ấy bởi vì chịu không nổi tiếng khóc chói tai của trẻ con, chỉ trong vòng ba ngày đã tiêu hết bản năng làm mẹ, Shizuka tiểu thư liền đem đứa bé này đẩy sang anh, thậm chí bỏ lại một câu nói hoàn toàn không chịu trách nhiệm “Nếu cậu cũng chịu không nổi thì cứ vất nó lại đi”.
Bất tri bất giác, thời gian mười hai năm như gió lướt qua.
Sớm vài năm, bởi vì cha mẹ lấy phương pháp “tai nạn ngoài ý muốn” về tới trong tộc, mà trong dự định cùng nhau “gặp nạn” Kaname cuối cùng lại quyết định ở lại.
Không thể không nói, việc này nằm ngoài rất nhiều người dự kiến, nhưng cũng không bao gồm người đã trở thành Đệ nhất phu nhân nổi tiếng với nụ cười luôn đầy thâm ý kia.
Zero nhón chân đem những bông tuyết chưa kịp tan trên người bá tước cẩn thận phủi phủi, sau đó ôm cổ của anh đem khuôn mặt nhỏ nhắn nóng hổi của mình dụi vào, “Bên ngoài rất lạnh sao, như vậy có ấm hơn một chút không?”
Hơi thở ấm áp của bé trai trong lòng phả vào cổ, cho dù không có cảm giác gì đối với nhiệt độ, Kaname cũng không khỏi lưu luyến.
Cùng ngồi xuống trước bàn ăn, quả nhiên như lời Zero nói ban nãy, trên bàn là một ổ bánh kem nhìn qua rất hấp dẫn, Zero cũng không phải thực thích đồ ngọt, cho nên không có nhiều bơ hay kem, nhưng được trang trí rất nhiều hoa quả cậu thích, phát ra một vị ngọt điềm điềm, dễ dàng nhìn ra Ivy đã bỏ rất lớn tâm tư vào nó.
Bé trai đang ngồi trong lòng ngực rướng người đem bánh ngọt kéo một chút lại đây, ngay cả Kaname căn bản không cần ăn uống đều có chút bị gợi lên muốn nếm thử, “Ivy, tay nghề làm bánh ngọt của ngươi càng ngày càng tốt.”
Lời khen làm cho người nữ quản gia hơi bất ngờ, cô cho dù đi theo chủ nhân hàng vạn năm cũng chưa từng nhận được dù chỉ một cái gật đầu, hơi cúi mình nhận lời khen, nhân cơ hội giấu đi cảm xúc nơi đáy mắt.
Mười hai cái ngọn nến lần lượt được cắm vào, cẩn thận tránh đi hoa quả mình thích, sau đó đốt từng cây một.
Ánh nến mờ nhạt làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn vui mừng của Zero, nhắm mắt lại chắp tay ước nguyện, cậu bé giống như một tiểu thiên sứ từ trong tranh bước ra, gương mặt bình thường hơi có vẻ tái nhợt cũng trở nên nhu nhuận hồng hào, đôi môi nhỏ nhắn ẩn hiện sau làn tóc gáy tinh tế, như trái cấm được Thượng đế dùng để thử thách nhân loại.
Sau khi thổi tắt mười hai ngọn nến cậu bé xoay người nhìn về phía anh, qua đôi tinh thể tím trong suốt, Kaname thấy được bóng dáng của chính mình.
“Ước nguyện của Zero là gì?” Vẫn một câu hỏi như vậy.
“Bí mật!” Đáp án trước sau như một.
“Mau, cắt bánh ngọt, cắt bánh ngọt! Zero muốn ăn dâu tây.” Cậu bé vui vẻ hưng phấn tiếp nhận dao từ tay Ivy, động tác bất ngờ đến làm cho Kaname không kịp phản ứng.
“Cẩn thận...”
Kaname còn chưa nói xong, Zero đã hít một hơi thật sâu. Kéo tay cậu qua, ngón tay ngắn ngũn trắng trẻo đã bị cắt một đường, bởi vì lực cầm dao có chút mạnh nên miệng vết thương rất sâu, máu tươi theo đó mà tràn ra.
“Tiểu thiếu gia!” Ivy kinh hô một tiếng, nhanh chóng tìm khăn đến cầm máu cho cậu, đã thấy chủ nhân đem ngón tay của Zero cho vào trong miệng.
Zero hơi kinh hoảng nhìn bá tước sắc mặt tối lại, gương mặt hoàn mỹ từ trước đến nay chỉ có dịu dàng lần đầu tiên bị thay thế bởi tức giận khó có thể che dấu, cho nên dù đau đến nước mắt đã đảo quanh trong hốc mắt, cậu cũng không dám khóc thành tiếng.
Miệng vết thương đã xử lý xong, cũng đã được băng lại cẩn thận, Zero vò góc áo, đứng trước mặt Kaname, không dám ngẩng đầu.
“Xin… xin lỗi.” Cậu lúng túng mở miệng, đã thấy Kaname không thèm quan tâm đến mình bước nhanh đi lên lầu.
Zero chạy chậm đuổi theo, lưu lại trên bàn ổ bánh ngọt còn chưa đụng đến, trên lớp kem phủ màu trắng còn đọng một chút máu tươi.
Đêm hôm đó, mặc cho cậu như thế nào vừa khóc vừa gõ lên ván cửa, người bên trong đều không có đi ra.
Mà ngày hôm sau, Zero đang ngồi bó gối ngay trước cửa bị tiếng mở cửa đánh thức, Kaname đi ra lần đầu tiên dùng ánh mắt rét lạnh nhìn cậu một cái, sau đó buông xuống một câu, “Mười sáu tuổi về sau, liền rời khỏi nơi này.”
Bỏ lại Zero chết lặng trước cửa.
Phút chốc mở to mắt, đôi mắt tử sắc dần dần lấy lại tập trung, Zero giơ cánh tay lên che đi ánh mắt chua xót, như vậy nước mắt mới không lại rơi xuống.
Chuyện xảy ra vào bốn năm trước lại tái diễn trong mơ, ngày qua ngày, năm rồi năm, ác mộng lái đi không được.
Ngày nào đó, mười hai tuổi Zero đã biết, cho dù ở sinh nhật hằng năm như thế nào thành tâm ước nguyện, nguyện vọng của mình đều không thể thực hiện .
Chỉ cần được bên cạnh Kaname là tốt rồi.
Sống cùng bá tước từ lúc nhỏ, Zero chỉ biết, người con trai này không giống cậu, chính mình từng chút từng chút lớn lên, cũng không thấy ngài ấy già đi, năm tháng căn bản đối Kaname không có bất cứ tác dụng gì.
Cũng vào buổi tối bốn năm trước, cậu đã tận mắt thấy… sự thực.
Đang lúc nửa tỉnh nửa ngủ, từ khe cửa chưa bao giờ khóa, cậu nhìn thấy Kaname là như thế nào đem thiếu nữ vừa được Ivy vội vàng đem đến áp chế lên tường, cắn vào cổ của cô, ánh nhìn đỏ thẫm trong đôi mắt đó so với viên cáp huyết thạch cậu coi trọng nhất càng thêm tà mị.
Trong sách nói, đó là chủng tộc mỹ lệ tà ác không bị thời gian khống chế, vampire. Zero đã biết, cho dù mình dần lớn lên, già đi, Kaname vẫn như cũ mang gương mặt như vậy.
Vẫn bên cạnh ngài ấy cũng lắm chỉ là chính mình ảo tưởng mà thôi, đối với cuộc sống trường tồn không có giới hạn của Kaname mà nói, chính mình cũng như một hàng ngắn ngủn trong hàng ngàn vạn quyển sách.
Không có ý nghĩa gì.
Zero đưa tay xoa ngực, lại phát hiện viên cáp huyết thạch vẫn luôn trên cổ cậu đã không còn.
“Ivy” sau khi mặc xong quần áo, tìm lại khắp các nơi trong phòng vẫn không thu hoạch được gì, Zero vội vàng chạy xuống lầu, “Chị có nhìn thấy viên cáp huyết thạch của em ở đâu không, viên đá mà em vẫn luôn đeo trên cổ ấy?”
Nhận được một đáp án phủ định, Zero đột nhiên nhớ tới tiệc rượu ngày hôm qua, lập tức chạy ra ngoài.
Bá tước đứng ở cửa thang lầu nhìn bóng dáng thiếu niên rời đi, sau đó xoay người trở về phòng.
Khi đó, anh cũng không biết, lần sau gặp lại, hai người lại cách nhau một tầng giai cấp.
...
Chỉ là tìm kiếm một viên cáp huyết thạch nho nhỏ mình lỡ đánh rơi, Zero không biết việc này vì sao lại nghiêm trọng đến mức cần đến hai trong Tam đại Công tước ra mặt.
Buổi sáng, Zero vội vàng chạy đến hội trường tổ chức tiệc rượu ngày hôm qua, đại sảnh to lớn im phăng phắc cùng sự ồn ào náo nhiệt tối qua là hoàn toàn bất đồng. Bên trong không có nhiều người, đưa lưng về phía cậu là một người đàn ông có vẻ như đang hỏi một trong những người hầu chuyện gì đó, người hầu đối diện nhìn có vẻ hoang mang, suy nghĩ trong chốc lát rồi lắc đầu.
Không lẽ cũng có người giống mình đánh rơi gì đó ở cái nơi quỷ quái này?
Trong lòng nghĩ như vậy, Zero từ cửa từng bước một đi qua, tìm đến những nơi mình hôm qua đứng ngốc một chỗ, liền cúi người tìm tìm, dưới bàn ăn, trên ghế dựa, một ngóc ngách cũng không bỏ sót.
Viên cáp huyết thạch đó cũng không phải đồ vật gì đáng giá, những thứ như vậy chỉ cần vào một tiệm trang sức bình thường là có thể có một viên to, những tầng lớp được mới đến buổi tiệc này, căn bản sẽ không đem những thứ như thế để ở trong lòng, mà những người hầu phục vụ được nghiêm chỉnh huấn luyện lại càng không có khả năng lấy mất nó, nên tìm được chỉ là vấn đề thời gian.
Tới tới lui lui tìm một vòng, Zero vẫn như cũ không thu hoạch được gì, người đàn ông bên kia dường như cũng rơi vào bế tắc như cậu, người hầu nam hướng ông ta cúi mình chào xong liền hướng Zero bên này đi tới.
“Có việc gì tôi có thể giúp ngài không, thưa ngài?”
Nghĩ có lẽ nhận được một phần trợ giúp, Zero hướng đối phương miêu tả vật bị mất, “Vâng, là một viên cáp huyết thạch, đại khái to cỡ như vậy” vừa nói vừa giơ một lóng tay lên so sánh, “Nó có hình giọt nước, ngày hôm qua tôi có tới tham gia tiệc rượu, có thể đánh rơi nó trong này.”
Người đó mở to hai mắt, hô một tiếng “Ah”, liền hướng cửa nhìn lại, theo ánh mắt của anh ta, Zero thấy được người đàn ông vừa rồi đưa lưng về phía mình mang theo bộ mặt hết sức nghiêm trọng, thậm chí có chút khủng bố hướng bọn họ đi tới.
Ông ta đi đến trước mặt Zero, hướng người hầu phẩy tay một cái, run rẩy trước vẻ mặt đáng sợ của người đàn ông đó, người hầu nam hơi xin lỗi nhìn thoáng qua Zero liền lui xuống.
Ở Zero còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, ông ta đã dùng tay phải giật lấy cổ tay cậu, dùng lực manh đến như muốn đem xương cổ tay cậu bóp nát, sau đó ông ta nâng lên tay trái vẫn nắm chặt nãy giờ.
Một sợi dây chuyền với viên cáp huyết thạch màu đỏ rơi xuống.
“Là vật này sao?”
Zero còn không có theo sự việc trước mắt kịp phản ứng, nhưng khi cậu phát hiện bảo vật mình tìm nãy giờ không ra đang nằm trong tay một người hoàn toàn xa lạ, không chút nghĩ ngợi liền đưa tay nghĩ muốn đoạt lại, nhưng người đàn ông kia đã sớm đoán được ý đồ của cậu, thu hồi vật trong tay, mà tay phải lại càng thêm dùng sức.
“Ta hỏi lại một lần, vật này là của ngươi sao?”
Chịu đựng cơn đau nơi cổ tay, Zero cố gắng quay đầu đi, từ chối lên tiếng.
“Hừ.” Cho dù cậu không nhìn thấy mặt người đàn ông đó, cũng có thể tưởng tượng ra ông ta bây giờ trông như thế nào.
“Toga, như vậy rất thô lỗ nha.” Từ phía sau ông ta, lại đi ra một người khác, mái tóc thẳng màu kê ngang vai được buộc lên, mặc trang phục của quý tộc chính thống, xem ra cấp bậc không hề kém Kaname, ông ta kéo tay người được gọi là Toga, Zero rất nhanh lại được tự do.
Xoa cổ tay vẫn còn ẩn ẩn đau, Zero đầy cảnh giác đánh giá hai người trước mặt, lúc bắt đầu không có chú ý, người đàn ông ban nãy tuy rằng ăn mặc có chút tùy tiện, nhưng huân chương trước ngực lại tỏ rõ thân phận của ông ta.
Chọc tới người phiền toái rồi.
Zero hơi nhíu một chút ánh mắt, mày cũng nhẹ nhăn lại.
Biểu hiện rất nhỏ bị người mới đến thu vào trong mắt.
“Cậu bé, xem ra ngươi đã đoán ra thân phận của chúng ta, vị này chính là Yagari Công tước, còn ta là Kurosu Kaien.”
Hai trong Tam đại Công tước.
Nếu là thân phận cao quý như thế, căn bản không có lý do lại gây rắc rối cho mình chỉ vì một viên cáp huyết thạch không có giá trị.
“Thất lễ.” Zero khom người hành lễ theo kiểu kỵ sĩ, động tác tiêu chuẩn, lễ nghi đúng chỗ.
Trước lúc mười hai tuổi, tất cả gia giáo lễ nghi quý tộc đều là Kaname chính tay dạy cậu, mà sau đêm hôm đó, chuyện này liền chuyển qua cho thầy giáo bên ngoài, lão sư nghiêm khắc mà bảo thủ không ít lần nổi điên vì Zero không chỉ không chịu học mà còn thổi bay bộ râu bạc của ông, thậm chí còn nhiều lần muốn phủi chạy lấy người. Nhưng mỗi khi có tiệc tùng dù lớn hay nhỏ, Kaname đều nhất định sẽ dẫn cậu theo tham dự, mặc kệ cậu có nguyện ý hay không, ở phương diện nào đó, đây cũng là để sau khi Zero rời đi có thể có những mối quan hệ tốt, nhưng cậu lại không như anh mong muốn, chỉ luôn đứng ở một góc, cũng giống như tối hôm qua.
“Cậu muốn lấy lại cái này?” Kurosu đưa tay đến trước mặt Zero, viên bảo thạch hình giọt nước màu đỏ lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay, bề mặt trơn bóng phản chiếu nắng sớm.
Zero đương nhiên không có ngốc đến mức cùng hai vị Công tước đối nghịch, thứ này dù quan trọng nhưng không lấy về cũng không sao, nếu lỡ liên lụy đến Kaname...
Nhẹ gật đầu.
Trong căn phòng đốt trầm hương, khói nhẹ từ trong lư hương dâng lên, sau đó từng chút biến mất trong không khí, nhưng hương khí dần dần tràn ngập cả căn phòng.
Từ lúc mới tiến vào, Kurosu Công tước cũng đã giới thiệu qua, phòng này được trang hoàng dựa theo phong cách truyền thống của một quốc gia phương Đông. Cửa sổ đều là làm từ giấy, sàn nhà và khung cửa đều được làm từ loại gỗ nào đó, tản ra mùi cỏ xanh, trên chiếc bàn sau lưng ông cũng bày biện toàn những món ăn đến từ nơi đó, thậm chí còn có thứ vũ khí được vận chuyển theo đường biển đến, tổng cộng hai thanh kiếm, một dài một ngắn.
Mà hiện tại, thấy Zero bởi vì tư thế ngồi có chút không quen mà bắt đầu có vẻ hết kiên nhẫn, Kurosu Công tước mới nhẹ nhàng lên tiếng, đắm chìm vào chuyện xưa của ông.
Đó là một câu chuyện tình điển hình: thiếu gia quý tộc đã yêu một thiếu nữ thuộc tầng lớp hạ lưu, trưởng bối trong nhà phản đối khiến bọn họ cuối cùng tách ra, thiếu nữ chết đi trong đói khổ lạnh lẽo, mà vị thiếu gia kia cuối cùng cũng lập gia đình, nhưng lại luôn buồn rầu vấn vương chuyện cũ, rốt cục tích tụ thành bệnh.
Vốn, chuyện xưa đến đây, bình thường thì kết cục phải là “Chàng trai rốt cục ôm hận chết đi”, nhưng, sự thật thường so với tiểu thuyết ly kỳ hơn nhiều.
“... Trong lúc vô ý biết được người yêu từng vì mình sinh hạ một đứa con trai, người kia thân thể lại ngoài ý muốn có chuyển biến tốt đẹp, vì thế, ông bắt đầu phái người đi khắp nơi tìm kiếm, mãi đến đêm qua mới có tin tức, đó là tín vật mà ông cùng người yêu năm đó đính ước...”
Nghe đến đó, Zero trong lòng run lên, cậu nghĩ muốn đứng dậy, nhưng bởi vì thời gian dài ngồi theo tư thế lạ khiến hai đầu gối tê đi, sau nhiều lần cố gắng nhưng thất bại, Zero có chút thất thần mà cúi đầu.
Cậu từng không dưới một lần nghĩ đến, cha mẹ của mình rốt cuộc là người như thế nào, có thể bỏ mặc con mình dưới bầu trời đầy tuyết, cha mẹ như vậy thật sự có tồn tại sao? Nhưng hiện tại, Zero tuyệt không muốn biết, không muốn biết mẹ của mình là như thế nào chết đi, không muốn biết người cha thậm chí có quyền lực hơn cả hai vị công tước là nhân vật như thế nào.
Kurosu cầm lấy hai bàn tay nắm chặt của Zero, “Thời điểm ta từ trong tay Yuuki nhìn thấy viên bảo thạch này, ta đã biết, là ý muốn của Thượng đế, ngài muốn chúng ta tìm được cậu.”
Nói tới đây, Kurosu nâng lên tay phải thành kính tạo thành một đường thánh giá trước ngực.
“Tuy rằng ban đầu còn có chút lo lắng có khi nào nhầm người, nhưng từ lúc nhìn thấy cậu về sau, mọi lo lắng trong lòng ta đều tự động biến mất.”
Mình cũng không phải thuốc an thần hay gì gì đó đi.
Zero ở trong lòng nghĩ như vậy, quay đầu sang chỗ khác, không có ý đối diện với ánh mắt của vị Công tước, nhưng cho dù như vậy, cảm giác giống như mũi nhọn ở lưng vẫn không hề biến mất.
“Khụ khụ khụ...”
Tuy rằng đã tận lực ngăn chặn, nhưng tiếng ho khan rõ ràng vẫn từ bên ngoài truyền vào, Kurosu cùng Toga vẻ mặt đều có chút khẩn trương, trong lúc nhất thời, bên trong động tĩnh gì cũng không có, im lặng đến thậm chí có thể nghe được thanh âm lách tách của trầm được đốt lên bên trong lư hương.
“Kurosu Công tước, Yagari công tước, các ngươi lui ra ngoài trước đi.”
Giọng nói suy yếu mà trầm thấp theo hướng tiếng ho khi nãy truyền tới, nhận được mệnh lệnh, hai vị công tước đứng lên hơi cúi người liền rời đi .
Zero ngồi ở chỗ cũ, nhìn cánh cửa giấy màu trắng, nghe tiếng bước chân từ xa đến gần, sau đó, cửa giấy chậm rãi mở ra.
Người đàn ông tóc bạc đứng ở cánh cửa bên kia cho dù chỉ mặc quần áo bình thường, nhưng khí chất cao quý sang trọng bẩm sinh lại khiến ông ta trông qua vô cùng xuất chúng. Ông cứ dựa vào khung cửa mà đứng như vậy, không có ý định tiến thêm một bước, đối diện với ánh nhìn của Zero .
Cho dù huyết thống liên hệ có thần kỳ như thế nào, bọn họ như cũ vẫn là hai người xa lạ chưa từng gặp mặt.
Zero rất nhanh dời đi ánh mắt, cậu đứng dậy, người đàn ông đối diện nháy mắt lộ ra vẻ mặt vui mừng, mà vẻ mặt này, duy trì được vài giây đồng hồ.
Zero ở trước mặt ông ta quì một gối, một tay đặt trên đầu gối, cung kính nói: “Bệ hạ.”
Như thế xa cách...
... cha con.
...
Ivan hiện tại thập phần hoài nghi mắt thẩm mỹ của nữ giới quốc gia này.
Đây là người gọi là “Kuran Bá tước nổi danh hoàn mỹ” sao?
Cho dù lấy cớ vì ở biệt thự của mình mà thoải mái một chút, nhưng thế này cũng quá khó để có thể làm người khác tin phục.
Thiếu niên ở trước mắt, theo trên phố thống kê, nghe nói là khiến đến hơn 80% trái tim thiếu nữ ở đế đô ngày nhớ đêm mong. Nhưng là, theo tình trạng hiện nay, thật sự rất khó xứng với danh hiệu này.
Mái tóc tán loạn tùy ý che mất đại bộ phận khuôn mặt, cho nên Ivan không thể nhìn rõ ràng tướng mạo của người này, nhưng là, râu lia chia ở cằm cho thấy ít nhất ba ngày không cạo, hơn nữa, quần áo trên người cậu ta, tuy rằng liếc mắt một cái là có thể nhìn ra đồ cao cấp, nhưng giờ phút này cũng chỉ làm cho người ta nghĩ đến từ ‘lôi thôi lếch thếch’ mà thôi.
Hơn nữa, tối trọng yếu là, từ lúc Ivan truyền đạt mệnh lệnh của Hoàng đế bệ hạ tới giờ, quanh thân cậu ta phát ra hơi thở lạnh băng như muốn đem ông đông lại giống nhau, ông rốt cuộc làm sai việc gì đâu.
Nhìn người đàn ông sắc mặc tái nhợt quỳ trên mặt đất, Ivy không khỏi vì tình trạng hiện tại của ông ta mà một phen đồng tình.
Zero thiếu gia đã biến mất được một tuần lễ, vận dụng đến cả mạng lưới vampire cũng không thu được tin tức gì. Ngay lúc chủ nhân muốn đích thân ra ngoài tìm kiếm, lại đột nhiên nhận được Hoàng đế bệ hạ triệu gặp.
“Ngươi đi trước đi, ta lập tức sẽ đi.”
Ivan thở ra một hơi, đi ra Kuran biệt thự cảm thấy như mình là đi ra từ cửa địa ngục.
Mà ước chừng một giờ sau, ông tại đế cung gặp được Kuran Bá tước, đây là người ông mới gặp cách đây một giờ sao, mái tóc tán loạn được cắt tỉa gọn gàng, râu ria cũng được cạo hết. Bởi vì không phải chính thức gặp mặt, cho nên bá tước cũng ăn mặc vô cùng giản dị, nhưng quần áo cùng quân hàm phối hợp nhau lại càng tăng thêm vẻ cao nhã, mà là tối trọng yếu là người mặc quần áo, Kuran bá tước phục trang đầy đủ khiến các thị nữ trong cung đều bẽn lẽn thoáng cười, ngay cả Ivan phục vụ trong cung điện lâu năm, từng gặp qua không ít vẻ đẹp được ca tụng, cũng không khỏi ngỡ ngàng.
Thẳng đến vị bá tước trẻ tuổi đi qua bên cạnh ông, hơn nữa đối ông gật đầu mỉm cười, Ivan vẫn như cũ chưa thể phục hồi tinh thần lại.
Bệ hạ là triệu kiến một mình Kuran Bá tước, cũng không phải là gặp mặt chính thống, cho nên, địa điểm nói chuyện cũng chỉ là ở một nơi vô cùng bình thường, trên bàn ăn.
Ngồi đối diện, Hoàng đế bệ hạ khí sắc có vẻ tốt hơn nhiều so với những lời đồn trên phố, tuy rằng sắc mặt vẫn tái nhợt như trước, nhưng ánh mắt sáng ngời, mái tóc bạc dưới ngọn đèn trên đỉnh trở nên vô cùng chói mắt.
Điều này làm cho Kaname nhớ tới một thiếu niên có mái tóc đồng màu như vậy.
Đầu óc đặt ở nơi nào, cho dù lúc này đưa vào trong miệng chính là hạt tiêu từ trước đến giờ anh ghét nhất cũng không hề phát giác.
“Kuran Bá tước, ngươi là có tâm sự sao?” Tay vẫn không ngừng động tác, Hoàng đế bệ hạ đột nhiên hỏi như vậy.
“Thưa không...” có lẽ cảm thấy câu trả lời có chút không ổn, hơi suy nghĩ một lát, trên mặt mang theo chút sầu muộn cười khổ, dùng khăn ăn nhẹ nhàng chà lau khóe miệng, “Chỉ là trong nhà xảy ra chút chuyện phiền lòng.”
“Vậy sao?” Bệ hạ tựa hồ không nhìn ra ý lảng tránh trong lời nói của Kaname, hơn thế đối với chuyện có thể làm cho Kuran Bá tước phiền lòng này lại tương đối hứng thú, “Ta nhớ rõ Kuran Bá tước trong nhà hình như không còn ai, chẳng lẽ là đối tiểu thư nhà nào tương tư? Lại nói tiếp, ngươi cũng đã sớm đến tuổi thành gia lập thất rồi nhỉ.”
Năm đó, xe ngựa chở Kuran Bá tước đời trước cùng phu nhân đi dã ngoại săn bắn gặp nạn nơi xuống vực nơi rừng núi heo hút, sau đó không lâu, bệ hạ liền hạ lệnh đem danh hiệu bá tước truyền cho Kaname Kuran.
“Không, không phải, thưa bệ hạ.”
Buổi ăn trôi qua giữa những câu chuyện phiếm của hai người, sau đó, bệ hạ yêu cầu Kuran bá tước đi dạo cùng mình một vòng, tuy rằng trong lòng vẫn đang bận tâm tìm kiếm Zero, nhưng thân làm thần tử, Kaname không thể chối từ.
“Khụ khụ khụ...” Đã đến mùa đông, bên ngoài không hề ấm áp như trong phòng, ra khỏi cửa, bệ hạ liền liên tục ho lên, thở ra từng đợt nhiệt khí, người hầu bên cạnh nhanh nhẹn đưa lên một chiếc áo choàng lông chồn, lại bị ông phất tay lui ra.
Hai người im lặng bước đi một đường, ngay lúc Kaname cho rằng bọn họ chỉ đơn giản là tiếp tục đi như vậy, bệ hạ lại đột nhiên mở miệng “Kuran Bá tước nghĩ, quốc gia này, ta hẳn là nên giao lại cho ai?”
Kaname thật không ngờ sẽ bị hỏi như vậy, tâm tư vẫn như đi vào cõi thần tiên nhanh chóng quay trở về, trong lòng suy nghĩ tìm câu trả lời thích hợp, vốn chỉ muốn nói những câu cho có lệ, lại dưới ánh nhìn của bệ hạ sửa lại thành, “Thần nghĩ, công chúa điện hạ là dòng máu của bệ hạ, giao cho nàng là thích đáng.”
“Yuriko chỉ mới mười hai tuổi, thân là nữ nhi, lại còn quá nhỏ, để nó gánh vác trọng trách quốc gia này, làm cha như ta nào có thể đành lòng, ta không mong muốn nó bị trói buộc vào cuộc sống mất tự do nơi cung đình.”
Kaname nguyên bản muốn nói một câu tùy bệ hạ quyết định, cuối cùng lại nuốt xuống, với cuộc sống bất tử của mình, anh thật sự không hiểu cảm giác bị chia lìa cùng với sự lo nghĩ cho người thân sau khi mình chết là như thế nào.
“Nhưng mà, hiện tại ta đã có lựa chọn.” Kaname nhìn đôi mắt của đức vua vốn ám chìm trong màu xám bỗng sáng rực lên, ông quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt anh, “Ngươi nguyện ý trợ giúp ta sao?”
Kaname biết, hiện tại mới chính là chủ đề của cuộc gặp hôm nay.
Ba tháng sau, Hoàng đế bệ hạ sau nhiều tháng triền miên trên giường bệnh cuối cùng qua đời, mà nội dung của bản di chúc duy nhất được ông lưu lại, lại là một kết quả ngoài dự định của rất nhiều người.
Sau một tháng quốc tang, tân quân kế vị, không phải Yuriko công chúa hay một trong Tam đại Công tước, mà là suy luận mà trước đây mỗi lần nói đến đều bị cười cợt bỏ qua, vị hoàng tử lưu lạc.
Lời đồn đãi nổi lên bốn phía, về lai lịch của tân quân, trong triều đình cũng vậy, ngoài dân chúng càng sôi nổi, đủ loại phỏng đoán ùn ùn được nêu ra, nhưng cho dù như thế nào, ngôi vị cao nhất được nhiều kẻ ao ước vẫn là rơi xuống trên đầu một người không rõ lai lịch, thiếu niên năm ấy mười sáu tuổi.
Ngày đăng cơ, vị quốc vương tại vị ngắn nhất trong lịch sử đế quốc phồn thịnh này mang một bộ lễ phục màu trắng rườm rà, sau khi hoàn thành một vòng quanh quảng trường cuối cùng cũng xuất hiện tại cửa nhà thờ chính, bốn vị quan tư tế nâng lấy áo choàng lông màu đỏ của ngài theo sau, bước trên thảm màu đỏ, tiến đến vị giáo chủ già bên cạnh chiếc vương miện, phía sau về bên trái của ông, là phụ chính đại thần được đích thân quốc vương tiền nhiệm chỉ định, Kaname Kuran Bá tước.
Khi chiếc vương miện vàng khảm 4 viên ruby, 11 viên ngọc lục bảo, 16 viên sapphire, 227 viên trân châu cùng hơn 2800 viên kim cương to nhỏ đủ loại rốt cục yên vị trên đầu tân quân, mọi người bị cảnh tượng này hấp dẫn, không ai chú đến đứng cách tân vương không xa, Kuran Bá tước lộ ra một thần tình bi thương như thế nào.
Kể từ hôm nay, thời đại của vị quân vương được hậu thế xưng tụng là ‘Đêm huy chi quân’ bắt đầu.
...
Cộc cộc cộc ——
“Vào đi.”
Bưng trà đến là công chúa Yuriko năm nay đã mười sáu tuổi, cùng đến sau lưng cô còn có hai người, một là sớm được bệ hạ ban cho hôn ước nhưng không hiểu sao lại trì hoãn kết hôn hết lần này đến lần khác - Kurosu tiểu thư, người còn lại không ai khác chính là vị phụ chính đại thần từ lúc bệ hạ kế vị đến nay vẫn luôn bên cạnh ngài - Kuran Bá tước, không, phải nói là Kuran Công tước. Ba năm trước đây, Hiou Công tước lấy lý do thân thể ngày càng suy yếu nên ly khai đế đô, mà thay thế vị trí của cô là Kaname Kuran.
“Bệ hạ, anh cũng nên nghỉ ngơi một chút đi.” Mãi đến lúc công chúa Yuriko bưng chén trà đặt vào tận tay, Hoàng đế bệ hạ lúc này mới ngẩng đầu lên từ đống công văn bận rộn.
“Làm sao vậy?”
Không để ý hình tượng, Yuriko công chúa ngồi cái phịch xuống sopha ôm gối, đối với người anh cả cùng cha khác mẹ này cũng không giống bên ngoài đồn đãi luôn ôm lấy địch ý, hoặc là nói, cô đối với thiếu niên xa lạ trong bốn năm nay luôn tận lực đưa đế quốc này lên một tầm cao mới là thập phần kính yêu, đã xem như bậc cha trưởng trong nhà. Nhưng là, cũng vì cùng nhau bốn năm, đối với sự cẩu thả của bệ hạ với bản thân khiến cô làm em mà không ít lần lo lắng.
“Cái gì mà làm sao vậy, anh cũng không chịu nhìn xem mình rốt cuộc đã ngồi ở cái bàn nhàm chán đó bao lâu rồi, nếu không phải Ivan bảo em tới khuyên bảo, nhất định anh vẫn sẽ ngồi lì tại đó đi, thật là...”
Công chúa nói như vậy giống như một thiếu nữ bình thường, bỉu môi chống hông, một tay đập bập bập xuống chiếc gối ôm trong lòng
“Ta đã biết, khụ khụ.”
Kurosu Yuuki vừa định đứng dậy đem chiếc áo choàng trên giá đến đưa cho nhà vua, lại bị một người đi trước một bước.
Cô giật mình nhìn thanh niên tóc đen đem chiếc áo choàng được sưởi ấm bởi nhiệt độ cơ thể của chính mình khoác lên người thiếu niên tóc bạc, sau đó không lên tiếng tiếp tục đi đến bên cửa sổ đóng cửa lại.
Cảnh tượng trước mắt quả thực giống như ở tiệc rượu bốn năm trước tái diễn, mà cô vẫn như lúc trước, trừ bỏ đứng một bên nhìn hai người, cũng không thể làm được điều gì.
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng cô biết, bốn năm nay, cách người kia gần nhất không phải vị hôn thê trên danh nghĩa như mình.
Quay đầu nhìn thiếu niên đứng bên cạnh sopha, cậu cũng là dùng một ánh mắt bốn năm không hề thay đổi nhìn vị hôn phu của mình.
Có lẽ, người này cũng...
Lắc đầu cự tuyệt ý nghĩ vừa mới trôi qua trong đầu, nhưng tâm trạng phấn khích ban đầu, nay đã bị dập xuống hoàn toàn.
“Người khác đều vì sinh nhật của anh mà bận rộn, anh lại một chút cũng không thèm để tâm. Cái này,…” Yuriko đem vật cài áo hình chim hải âu đang giương cánh bằng vàng đính lên áo của Zero, sau đó vỗ vỗ, “… là em tự mình làm, anh nên nhận lấy nó với lòng biết ơn cô em gái này đi.”
Nói là sinh nhật, kỳ thật cũng chỉ là ngày Kaname nhận nuôi Zero mà thôi, bởi vì không có cách nào khảo chứng ngày sinh thật sự, cho nên đem ngày đó coi là sinh nhật, mà suốt bốn năm nay, đó cũng là ngày náo nhiệt nhất trong năm, sự linh đình cũng theo cấp số nhân kính yêu cậu của dân chúng mà tăng lên.
Mà sinh nhật năm nay, chính là ngày hôm nay.
Thời gian trôi qua nhanh như vậy, bốn năm nháy mắt trở thành quá khứ.
Ngón tay vuốt ve vật cài áo nơi ngực, sau đó vươn tay xoa nhẹ đầu công chúa Yuriko, chỉ là nhẹ nhàng mà xoa vài cái, nhưng động tác như vậy lại làm công chúa điện hạ vốn đang lải nhải yên tĩnh xuống dưới, ngước đôi mắt êm dịu chống lại với nụ cười của người anh cả, “Làm sao vậy, anh năm nay có chút là lạ, không giống với mọi năm?”
“Không có gì, ta chỉ là đang suy nghĩ Yuriko rốt cuộc đã trưởng thành.”
“Cái gì chứ, người ta thành thiếu nữ lâu rồi mà!”
Trước khi đóng cửa rời đi, Yuriko còn dùng khẩu khí vô cùng nghiêm khắc cảnh cáo đức vua đang muốn trở lại bàn làm việc, “Không được phê chuẩn văn kiện nữa, ngày mai không phải vẫn còn thời gian sao?”
“Được rồi.” Mỉm cười nhận lời.
Được đến cam đoan công chúa mới đóng cửa lại, vừa lòng rời đi.
Cô không biết, đó là lần cuối cùng hai anh em gặp mặt.
Tuân thủ lời hứa, quốc vương quả nhiên không có trở lại bàn làm việc, ngài mở cửa sổ sát đất, đi ra ban công, đem phong cảnh đế đô thu vào tầm mắt.
Gió đêm hỗn loạn đưa những bông tuyết quấn lấy cổ áo, buộc chặt áo choàng trên người, không khí xung quanh đều mang hơi thở người kia.
Đứng ở tầng cao nhất, đức vua cúi người nhìn dòng người nô nức trên những con đường bên dưới, không có chỗ nào là không vui múa ca hát, quân vương của bọn họ hôm nay vừa tròn hai mươi tuổi.
Cảm giác có người đi tới phía sau, ngài chậm rãi quay lại.
“Trước khi cuộc sống của ta chấm dứt, ngươi vẫn sẽ bên cạnh ta chứ!”
Đối phương quỳ xuống một gối, nâng tay ngài, trên mu bàn tay nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn:
“Yes Your Majesty.”
“Đây chính là lời hứa năm xưa ngươi hứa với cha ta, đúng không?”
Sỏ dĩ nói như vậy, vì bốn năm nay luôn đối cậu như người xa lạ đồng thời cũng tùy theo mọi mong muốn quyết định của cậu, nhưng có lẽ cũng chỉ vì lời hứa với tiên đế trước khi lâm chung mà thôi, nói cách khác, chỉ sợ chính mình lúc mười sáu tuổi đã không còn tồn tại trong mắt người kia nữa.
Hay căn bản, Kaname chưa từng xem đoạn nhân sinh hạnh phúc mà cậu luôn trân trọng như là một thứ gì trong cuộc sống vô tận của anh ta.
Kuran không nói được lời nào, mái tóc đen bị gió thổi bay tán loạn, Zero không thể thấy rõ vẻ mặt của anh, mà chính thái độ như vậy mới chính thức khiến cậu hỏa đại.
Zero tiến lên một bước, bắt lấy cổ áo của đối phương, một cái xoay người, đem anh áp tại lan can.
“Nói!”
Tiếng chuông báo nửa đêm đến từ nhà thờ chính đúng lúc đó vang lên, đing đing đang đang, vang vọng toàn bộ đế đô.
“Như vậy, lời hứa bốn năm dừng ở đây .”
Nguyên bản vị công tước đang trầm mặc đột nhiên nói ra một câu không đầu không đuôi như vậy, sau đó thừa dịp đối phương ngốc lăng tại chỗ mà nháy mắt áp lên đôi môi kia.
Môi cùng lưỡi quấn quýt, đức vua chưa từng phong lưu căn bản không phải đối thủ của Kuran Công tước nhiều năm kinh nghiệm (=.=”), rất nhanh, nướt bọt từ hai đôi môi đang dán vào nhau chảy xuống, Zero chỉ có thể bị hôn đến vô lực mà ngã vào lòng đối phương, nhưng là, chỉ một nụ hôn đương nhiên không đủ thỏa mãn vị công tước đã chờ đợi hơn mười năm nay.
Cửa sổ bị một lực vô hình đóng lại, lò sưởi trong tường dấy lên ngọn lửa hừng hực, quốc vương bị ôm tiến vào phòng ngủ chỉ có thể tùy ý đối phương đối với mình ‘giở trò’, dù sao thời điểm đến nơi, quần áo của Zero cũng đã không biết đi nơi nào, cơ thể lửa nóng kề sát xuống dưới, đem chính mình áp vào chăn nệm nhung.
“Đi, cút đi.” Đôi tay bổ về người phía trên bị đối phương không tốn chút lực ngăn chặn, hơn nữa còn bị khóa tại hai bên gối.
Những nụ hôn triền miên lại rơi xuống, lần này không chỉ có trên môi, mà còn lông mày, mí mắt, cằm, sau đó dừng lại bên cạnh lỗ tai.
“Xin lỗi.” Thanh âm trầm thấp của Kaname cùng dĩ vãng là hoàn toàn bất đồng, hơn nữa giống như mang theo ma lực có thể khiến cho người ta nghe xong liền rơi lệ, Zero có thể cảm thấy được hốc mắt của mình có chút đỏ lên.
Nhưng cậu biết, mình có phản ứng như thế là bởi vì ba chữ kia.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi...”
Một lần lại một lần, đem mặt vùi vào vai Zero, người kia vẫn dùng thanh âm muốn người nghe rơi lệ, không ngừng lặp lại ba chữ kia.
Trái tim một lần lại một lần bị đánh trúng, cuối cùng, nước mắt rốt cục mãnh liệt trào ra.
Kaname buông lỏng tay, ngón tay xoa lên gương mặt của cậu, sau đó, nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt trên đó.
“Đây là trừng phạt, đối với ta, mà hiện tại thời gian trừng phạt đã xong.” Vừa nói vừa cúi đầu nâng lấy khuôn mặt Zero, hôn lên khóe mắt ướt nước, sau đó lại gián tiếp tới bên môi, gặp Zero không có chống cự mà chậm rãi làm sâu sắc.
Cánh tay được đến tự do không biết khi nào thì đã vắt qua cổ người trên, Zero không biết, hoặc là nói, cậu hiện tại căn bản không có tâm tư đi suy nghĩ việc này, cơn mưa nụ hôn đã chuyển hướng về phía ngực, mà cậu hiện tại ngoại trừ gắt gao ôm lấy Kaname, cái gì đều làm không được.
“Ah…!” Thanh âm ngọt ngấy như muốn hòa tan, khi ý thức được đây là do chính mình phát ra, Zero không khỏi cắn chặt khớp hàm, làn da trên người cũng vì cảm thấy thẹn mà trở nên càng thêm ửng đỏ.
Vốn đang chuyên tâm tại trước ngực cậu, Kaname hơi ngừng lại, trầm thấp cười tiếng vang lên, hai cơ thể kề sát đến mức Zero có thể cảm giác được những rung động nơi ngực mình.
“Ngươi!” Dù sao cũng làm Hoàng đế bệ hạ bốn năm nay, cậu làm sao có thể dễ dàng để người khác khiêu khích, muốn đẩy Kaname ra, mà đoán trước ý đồ của Zero, người trên ở chỗ mẫn cảm nơi ngực cậu khẽ cắn một cái, đức vua ngay lập tức lại mất đi tất cả khí lực.
“Thanh âm của em… ta muốn nghe.”
Không biết xấu hổ nói xong, Kaname lại hôn một đường xuống phía dưới, trên làn da trắng nõn lưu lại một lại một loạt vệt hồng nho nhỏ, mà ngón tay cũng theo thắt lưng chạy về phía sau...
“Không, ngừng lại.” Khi thân thể bị một ngón tay tiến vào, Zero rốt cục bừng tỉnh, trong thanh âm nức nở mang theo một chút ngây ngô của niên thiếu chưa từng trải qua sự đời.
Kaname dừng tất cả mọi động tác, sau đó ôm Zero vào trong ngực, dịu dàng trấn an thân hình run rẩy trong lòng, “Không sao, ổn rồi! Hôm nay dừng ở đây đi.” Giọng nói khàn khàn đến chính anh cũng không ngờ.
Qua thật lâu, trong lòng ngực mới truyền ra tiếng nói, “Không… không phải, nhưng ít nhất… cũng nên tắt đèn.”
Nhưng là, Zero không biết, bóng tối ngược lại càng dễ dàng kích thích cơ thể phản ứng, cậu có thể cảm giác được từng di chuyển dù rất nhỏ của Kaname trong thân thể mình, không khỏi ôm chặt lấy cổ của đối phương, hai chân cũng được cố định quanh eo của anh, trạng thái treo lơ lửng hiện tại của cơ thể làm cho cậu thật không có cảm giác an toàn.
“Ha... A...” Cứ việc Zero nghĩ đủ biện pháp khắc chế, tiếng rên rỉ làm cho cậu mặt đỏ tim đập hơn nữa đánh chết cũng không nguyện thừa nhận của chính mình vẫn cứ tuôn ra khỏi kẽ răng.
“Zero...” Kaname thấp giọng bên tai cậu, Zero có thể cảm giác được nhiệt lượng bao hàm trong đó, “Thả lỏng.”
Nghe lời hít sâu một hơi, sau đó ý đồ thả lỏng thân thể mình.
“A... hm… ah...” Tiếng rên vừa bật ra đã bị Kaname nuốt vào, ngay cả như vậy, cơn đau như muốn xé đôi cơ thể vẫn là từ bên dưới truyền đến.
“Đau… đau quá...”
“Xin lỗi.”
Động tác tiến vào của Kaname dừng một chút, thay vào đó, anh dùng một nụ hôn ý đồ dẫn dắt rời đi lực chú ý của Zero, hơn nữa thi thoảng lại khẽ cắn xương quai xanh của cậu.
Không chỉ là đau đớn, còn có cảm giác tê dại, từ nơi hai người kết hợp từng tầng từng tầng đánh úp lại, Zero có chút khó nhịn xê dịch một chút thân mình, phát hiện người đang ôm cậu hơi chấn động, mà sức nóng trong cơ thể lại càng tăng lên .
“Em là đang dụ dỗ ta sao?”
Kaname cắn một hơi trước ngực Zero, sau đó cánh tay vòng dưới hai tay cậu đem cả cơ thể ôm chặt vào lòng, “Như vậy, không được khóc nha.”
Giống như một con dã thú được thả ra khỏi lồng sắt, nhanh chóng vồ lấy, đem mỹ thực trước mắt một chút cũng không bỏ sót nuốt vào trong bụng.
Tình hình qua đi, Zero được Kaname ôm vào trong ngực, vuốt ve vỗ về, giống như tám năm trước, hai người ôm nhau ngủ.
“Mặc dù có hơi muộn, Zero, em muốn quà sinh nhật gì?”
Người được hỏi cơ thể hơi run lên, sau đó đem môi của mình thiếp lên môi đối phương, sau nụ hôn, Zero nói ra nguyện vọng mà trước năm mười hai tuổi cậu đều thầm ước mỗi lần sinh nhật.
“Vẫn, vẫn... chỉ cần được ở bên cạnh Kaname là tốt rồi.”
Dưới ánh trăng, ánh mắt của Kuran Công tước hoàn toàn là một màu đỏ yêu dã, lần đầu tiên anh được cắm răng mình vào vầng cổ luôn khao khát.
...
“... Ngày hôm sau, mọi người phát hiện, ‘Đêm huy chi Quân’ đã ly khai nhân thế.” Ivan ngẩng đầu lên, nhìn pho tượng được đặt giữa quảng trường, đó là một thiếu niên hiên ngang, trước ngực của cậu cài một cánh hải âu tinh xảo, im lặng đứng thẳng , vẻ mặt hiền hòa nhìn về một nơi xa xăm nào đó.
“Ông nội, vị ‘Đêm huy chi Quân’ này thật đáng thương, còn trẻ như vậy mà lại chết.” Một bé gái trong bộ váy hồng xúng xính xoa xoa khóe mắt rơm rớm, nghẹn ngào nói.
Ivan nhớ lại sáu mươi năm trước, sáng sớm hôm đó, ông vẫn như thường lệ đi hầu hạ đức vua rời giường, lại phát hiện thiếu niên an tường nằm ngủ ở trên giường vĩnh viễn không còn có thể mở mắt, mà ngày hôm trước, là sinh nhật hai mươi tuổi của ngài.
“Đừng khóc, nhất định là Đêm huy chi Quân rất thiện lương, cho nên Thượng đế gọi ngài đi làm thiên sứ, chắc chắn là như vậy.” Cậu bé cạnh bên chịu không nổi tiếng khóc của cô em gái, đành phải bịa ra lời nói dối, thiện ý an ủi em mình.
“Vậy sao?”
Có tiếng xe ngựa kêu lộc cộc bên người ba ông cháu chạy qua, Ivan nhìn thấy trong bức màn bị gió thổi lên là một bóng dáng ẩn ẩn quen thuộc, nhưng bởi vì tuổi cao mắt mờ mà không dám chắc.
“Vừa rồi, lại có người nói Zero là thiên sứ nha!”
Bên trong xe, thiếu niên đối với tiểu tình nhân từ trên đầu gối của mình bò dậy đang ngáp ngáp tỉnh ngủ nói như vậy.
------------------FIN-----------------
Sr mn vì cái trò update later dở dở ương ương của ta, nhưng tại ta đang cao hứng mần cái này, đột nhiên phụp 1 cái, cả unikey lẫn vietkey đều k dùng đc, đến khi sửa đc thì ta lại... hết hứng, nên post trước xem như lời hứa, động lực để edit hết cái này, vậy thôi. Enjoy ~~~~
Hình như cái này là AU thì phải?
ReplyDeleteĐọc cái văn án thấy có vẻ quen quen, chờ bạn update \^0^/
Ps: cố lên nhé, tưởng đâu xong cái Cách phần 1 bạn bỏ cái blog này luôn rồi chứ =(
@Nặc danh Không chỉ AU mà còn OOC nữa bạn ạ =.=, nhưng nói chung mình thấy tụi nó vẫn dễ thương như thường.
ReplyDeleteCái văn án là 1 đoạn văn mà bạn au đã đọc đâu đó ~> nổi hứng viết cái này thôi, bạn thấy quen là phải =.=
Ps: mềnh k bỏ blog, nhác vào thôi, tks bạn *cozy*
trùi ui, lãng mạn à nha, thank bạn
ReplyDelete